Bên quả nhiên con trai Lý báo cáo tình hình cho cha nó. Lý thở dài một , : “Chắc con nhỏ .”
Dì Lý dịu dàng: “ , ông chỉ suy nghĩ nhiều, Cao tiểu thư thể là Thường Hoan Hỉ ? bảo con nhỏ bài cho Xưởng điện ảnh mà ông còn tin. Nhiều ngày tốn công hỏi thăm như , giờ tin ?”
Lý : “ nghĩ đến việc Thường Hoan Hỉ là phụ nữ văn ? Vậy trùng hợp ? Hơn nữa bà còn thấy nguyên bộ tiểu thuyết của Thường Hoan Hỉ ở nhà Lam tiểu thư đấy thôi? Biết đúng thì ? Bà chắc? Em họ đáp ứng với , nếu tìm Thường Hoan Hỉ sẽ cho 20 đồng. Thật ít.”
Dì Lý: “Người thích tiểu thuyết của Thường Hoan Hỉ ít, Lam tiểu thư cũng thích xem, mua một bộ về để ở nhà gì kỳ lạ? Ông nghĩ mà xem, nếu dễ tìm như thì chính nó đến mà tìm, việc gì nhờ đến ông? Hơn nữa đời nào chuyện tình cờ như thế, ông tìm Thường Hoan Hỉ thì ở ngay tầng nhà chúng ?”
Lý thở dài: “Bà , con nhỏ chứ? Ai!”
Tuy mất mát nhưng Lý vẫn trừng mắt, : “Tốt nhất vẫn nên quan sát thêm, lẽ cô thì ? Ngày thường bà chú ý một chút, nhất nên hỏi thăm tình huống rõ ràng, còn hơn suốt ngày cứ theo bà Bàng chuyện linh tinh, chẳng việc gì. Đàn bà ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, lo liệu việc trong việc ngoài, cái loại lưỡi dài cả ngày từ sáng đến tối chỉ hóng hớt chuyện nhà khác chỗ nào cũng , đấy là đồ vô dụng nhất.”
Dì Lý răn dạy, nhỏ giọng yếu thế : “ hiểu.”
Lý lườm bà một cái, lệnh: “Được , bà nấu cơm !”
Dì Lý: “Được.”
Tầng 2 nhà bọn cô là phòng bếp công cộng. Túc Bạch từng nấu cơm ở đây bao giờ, chỉ mỗi cô và dì Vương nhà bên cạnh dùng, chung cũng .
Cô mở cửa thấy Túc Bạch cầu thang lên, vẫn diện bộ quần áo mặc hôm nay, chỉ là vết máu, tóc cũng rối, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm. Vừa thấy, dì Lý 'a' một tiếng, khiếp sợ lùi về phía một bước.
Người chắc chuyện về. Dì lo lắng, lên lùi về cũng thật khó xử.
Túc Bạch liếc dì Lý một cái, thèm để ý mà móc chìa khóa chuẩn nhà.
lúc , lầu truyền đến giọng thanh thúy: “Thầy Túc, trở ?”
Túc Bạch ngẩng đầu phía lầu, thấy một đoạn cẳng chân, theo sát chính là bóng dáng Khúc Kha đang xuống.
Cô tủm tỉm : “Buổi tối mời qua nhà ăn cơm nha!”
Túc Bạch nhướng mày.
Khúc Kha chắp tay ngực, tủm tỉm: “Có việc nhờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-257.html.]
Túc Bạch gật đầu, quần áo cũng đổi, trực tiếp lên lầu.
Khúc Kha: “Hôm nay em đồ ăn ngon đó……”
Cô ríu ríu rít cùng Túc Bạch lên cầu thang.
Kể cũng lạ, thể do Khúc Kha bao giờ tạo cho khác cảm giác tính tình trưởng thành nên dù nhà cô với Túc Bạch khá gần gũi nhưng cũng chẳng thấy gì . Nếu đổi sang cô gái khác lẽ còn khiến ít nhiều.
Khúc Kha nơi từng .
Có lẽ do bản cô tạo cảm giác tuổi còn nhỏ.
Có lẽ do cô khiến cảm thấy vẫn còn là bé gái.
Tóm , bao giờ chuyện như .
Như là lúc , bọn cô cùng sóng vai lên lầu.
Dì Lý nghĩ: Cái dạng , chỗ nào giống Thường cái gì Hoan Hỉ. Thật là bậy!
Bến Thượng Hải mỗi ngày tin tức, ùn ùn dứt.
Rất nhiều tin tức, chú ý, cũng chú ý.
Hai ngày nay, gần như tất cả đều tin tức đầu tiên cho vô cùng tức giận. Đây là vụ án lừa gạt thiếu nữ đầu tiên quy mô lớn như , truyện gây ầm ĩ vô cùng, Thị trưởng thậm chí còn phê chỉ thị, những kẻ gây chuyện tuyệt đối thể nương tay.
Tuy thế cục hiện tại độ đáng tin cao một ít chuyện khiến mắng chửi nhưng đây dù cũng là chuyện . Dù những tính cách nóng nảy cũng thêm lời khó trong lúc . Giờ mà như khi còn phun nước miếng đầy đầu. Con gái trong sạch nhà may gặp chuyện như rơi kết cục bi thảm như thế ai nỡ mắng chửi. Chuyện ầm ĩ oanh oanh liệt liệt vài ngày mới phán tử hình cho mấy kẻ đáng c.h.ế.t ngàn .
Ngày tử hình cũng chọn cực kỳ nhanh chóng.
Mỗi ngày báo chí đều đưa tin kịp thời nên chị nửa tháng cô thấy tin cả nhà 'lãnh cơm hộp' cả . Khúc Kha lúc mới lộ nụ vui vẻ. Nếu một nhà bà Liễu chỉ đối với các cô sốt thì cô còn nghĩ đến chuyện đuổi tận g.i.ế.c tuyệt như .
Cô tức giận cũng chỉ đem đám yên phận đuổi là đủ yên tâm .
Thế nhưng bọn chúng thể những chuyện đó, những kẻ buôn như dù thời đại nào chăng nữa cũng khiến căm hận đến xương tủy. Kết cục của bọn chúng chịu, Khúc Kha thấy là trừng phạt đúng tội.