“Chị ơi, thế?”
Khúc Kha: “Chị đang nghĩ nếu chị thể phân thành 100 thì bao nhiêu, mỗi hai cái tay, nhiều việc..”
Tiểu Bắc ảo tưởng hình ảnh một chút chỉ thấy vô cùng kỳ quái, hỏi: “Giống như Cửu Vĩ Hồ chín cái đuôi hở chị, chị hy vọng một trăm đôi tay luôn?”
Nghĩ thấy chút đáng sợ!
Như phim kinh dị !
Khúc Kha gật đầu: “ đó, đúng đó.”
Tiểu Bắc: “……”
Tiểu Đông ở một bên chân thành : “Như quá khủng bố.”
Tiểu Bắc: “……” Anh, đấy nhá, em gì .
Khúc Kha nghi hoặc khó hiểu: “Chỗ nào khủng bố?”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc trăm miệng một lời: “Chỗ nào cũng đều khủng bố.”
Khúc Kha: “a……”
Cô hiểu mấy đứa nhỏ sợ hãi điều gì, họ còn khủng bố nên cô cũng phản bác. Khúc Kha ghé bàn, : “ em thật sự thật nhiều, thật nhiều chuyện .”
“Vậy từ từ thôi, từng cái một, tóm cuối cùng cũng thể xong.” Tiểu Đông mang theo tươi chân thành : “Thầy , mặc kệ cái gì cũng lối tắt, đều nghiêm túc nỗ lực.”
Khúc Kha lên tinh thần, gật đầu: “Anh trai đúng! Lên tinh thần, nghiêm túc nỗ lực!” Cô : “Em sẽ từ từ , nóng nảy.”
Tầm mắt cô lơ đãng liếc qua tờ lịch, bên chữ tháng 12 dấu đỏ cực kỳ rõ ràng.
Hiện tại ngày 21.
Khúc Kha: “Sắp Lễ Giáng Sinh !”
Năm ngoái lúc tới Lễ Giáng Sinh, bọn cô còn nghĩ chúc mừng một chút đó.
Chỉ tiếc cơ hội.
Năm nay cũng thể .
Thực chất Khúc Kha để bụng ngày hội của nước ngoài , cô nghĩ tới ngày lễ tết đơn giản vì một điểm từ thời hiện đại. Thời hiện đại, mỗi khi đến ngày lễ của Tây Dương cô bận rộn bơi trong bể công việc lớn nhỏ. Lúc cô cũng giống với Túc Bạch bây giờ, thời gian dành cho riêng , chẳng chơi đùa, cũng ăn Tết.
Ở hiện đại, Lễ Giáng Sinh giống như một ngày hội náo nhiệt dành cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-286.html.]
Đầy đường tiếng của bài hát Jingle Bells cùng ông già Noel khiến cảm thấy khí vui mừng.
Mỗi khi thấy khác chúc mừng, ngoài miệng chứ trong lòng cô nhiều ít cũng chút hâm mộ.
Thời đại đổi, cảnh cũng giống nữa.
Cô cuộc sống an . Bù mỗi ngày vẫn còn xem như khá dễ chịu. Nếu dễ chịu, cô nhịn thử cảm thụ một chút những gì lúc trải quả.
Có lẽ đó chính là một chút chấp niệm vẫn còn tồn tại trong ký ức.
Khúc Kha: “Em tính lúc chơi Lễ Giáng Sinh, bọn xem chọn chỗ nào ho .”
Hai trai động tác nhất trí .
Cả hai vẫn giữ nguyên lòng hiếu kỳ của mấy đứa nhỏ.
Tiểu Bắc ngẩng đầu, tươi xán lạn: “Chị, bọn mời thầy Túc cùng ? Được ?”
Khúc Kha: “Ý? Vì gọi ?”
Tiểu Đông chân thành: “Thầy một ăn tết quá thảm.”
Khúc Kha: “…… À!”
Khúc Kha vốn hẹn Túc Bạch cùng chơi Lễ Giáng Sinh.
Thật trùng hợp, ngày Túc Bạch vẫn . Ngày Lễ Giáng Sinh dù ngày lễ trong nước nhưng đối với nước ngoài quan trọng. Vì thế tổ chức náo nhiệt. Những hàng quán kiểu tây thường sẽ phục vụ tiệc rượu vô cùng vui vẻ. Những lúc lượng phục vụ cung đủ cầu.
Đặc biệt là những phục vụ diện mạo , quả thực tranh cướp ngừng.
Đồng chí Túc Bạch chỉ diện mạo mà còn tiếng Anh lưu loát nên hiển nhiên càng thích. Công việc của Túc Bạch dù chỉ một ngày, thu còn bằng tiền lương của một phục vụ việc cả tháng. Chuyện như hiển nhiên Túc Bạch sẽ bỏ qua.
Khi Khúc Kha cũng chút ham hố.
Cô chỉ nghĩ thôi chứ nhanh đánh bay ý niệm , bởi Túc Bạch là nam giới còn cô là nữ giới.
Không thể thừa nhận, cuộc sống đáng giận như đấy, nam giới với nữ giới luôn khác biệt. Kể cả bản cô chỉ sợ cũng nhận nhiều tiền như thế. Hơn nữa ai thể đảm bảo những kẻ áo mũ chỉnh tề đều giáo dưỡng?
Cho nên Khúc Kha quyết đoán từ bỏ.
lúc bên ngoài ngõ nhỏ nhà bọn cô một quán cà phê triển khai hoạt động mừng Lễ Giáng Sinh. Khúc Kha đặt chỗ ngay. Đương nhiên ông chủ của quán nước ngoài, điều, kinh doanh mà, cứ học là thể thực hành, dù cái cần là sự náo nhiệt.
Lam tiểu thư cũng qua đặt chỗ.
Đừng chứ, dù chính tông nhưng quán cà phê cũng chật ních , các bạn nhỏ còn chơi hưng phấn nữa cơ. Thế nên chỉ vài ngày mấy đứa trẻ ríu rít nghị luận về quán.