Cô cứ rầm rì rầm rì cả một đường nghêu ngao hát. Lôi đội trưởng và Đỗ Tiểu Ngũ dần quen, mặt biểu tình. Hát thế đang càng thấy quái, hơn nữa giữa đêm khuya mà còn cạnh cửa sổ xe ô tô lớn tiếng hát như thế, ?
“Cảm ơn cho tình yêu, trọn đời trọn kiếp sẽ quên sẽ……”
Rõ ràng đây là một ca khúc tình cảm mềm mại uyển chuyển, thế mà Khúc Kha thể hát cảm giác mạnh mẽ đầy khí phách.
Lôi đội trưởng cố gắng lái xe thật nhanh, hiện giờ càng ngày càng hoài nghi Thẩm Hoài Cao Nhược Huyên là điên nên cố ý lừa . Bằng tự lái xe đưa cô về mà đem chuyện nhường cho ?
Quả nhiên chịu tội chính là .
Hắn cảm thấy lỗ tai điếc đến nơi, nó, bao giờ thấy hát lung tung rối loạn như thế . Hắn thậm chí còn đang hoài nghi Cao Nhược Huyên cố tình hát bừa bãi.
Thật trùng hợp .
Đỗ Tiểu Ngũ cũng nghĩ y .
Đỗ Tiểu Ngũ rụt , cố gắng yên lặng dùng cổ áo che chắn bớt lỗ tai, thôi dùng tay tạo thêm một lớp phòng hộ bên ngoài.
Lôi đội trưởng càng nghĩ càng thấy chán nản.
Bốn cùng một chiếc xe.
Trong đó một chiếc loa thùng chế tạo tạp âm.
Hai tên giả c.h.ế.t đang che lỗ tai.
Chỉ một còn lái xe nên cách nào che lỗ tai , đành cố gắng chịu đựng âm thanh độc hại liên tiếp đánh màng nhĩ, quả thực mạng đến nơi , giờ chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng chạy Tô Giới, trả về nhà.
Tên Thẩm Hoài rùa đen.
Đến tên Đỗ Bách Tề cũng là rùa đen nốt.
Còn cái gì mà thưởng thức một thì thể cưới về nhà, như sẽ hạ thấp cảm giác yêu thích . Hắn giờ hoài nghi sâu sắc, Đỗ Bách Tề cũng đây là con sâu rượu tửu lượng mà còn hóa điên nên mới cưới về.
Lôi đội trưởng xuyên qua kính chiếu hậu nhòm nhòm Khúc Kha, chỉ thấy cô đang hát càng ngày càng sung sướng.
Bài hát xong, cô nghiêm túc: “Các vị , đây xin biểu diễn cho các vị thêm một bài nữa nha?”
Lôi đội trưởng gằn từng chữ qua kẽ răng: “Không cần, cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Khúc Kha nhe răng : “Không , một chút cũng mệt! vẫn còn tinh thần lắm, để xem nên đổi bài nào mới nhỉ? , hợp cảnh chút, hát cho bài .”
Cô bộ cảm ơn lắng bắt đầu: “Đôi mắt trừng lớn chuông đồng, phát tia chớp chói lòa……”
Nếu ở đây một hiện đại chắc chắn chửi ầm lên vài câu, nhà mi đang hát ca khúc thời đại nào thế?
Khúc Kha chẳng quan tâm, vẫn vui vẻ hát ca, dù bản cô gần như chỉ vài câu như cũng ngại chút nào mà phát huy sở trường.
Lôi đội trưởng: “……”
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
Hắn lái xe như bay, Thẩm Hoài đang theo vội tăng tốc, buồn bực than thở: “Lôi Tử ăn trúng thuốc ? Sao tự nhiên lái xe nhanh thế? Chẳng quan tâm đến vấn đề an gì cả. Người cuối cùng vẫn .”
“Chị còn ở xe đó.” Tiểu Bắc thật phiền muộn.
“Chắc lải nhải cùng Đỗ Tiểu Ngũ, hai họ hợp……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-359.html.]
Tiểu Bắc lập tức lên tinh thần, chớp mắt hỏi: “Bọn họ hợp ?”
Thẩm Hoài: “Lôi Tử cùng Đỗ Bách Tề quan hệ , Đỗ Tiểu Ngũ là tâm phúc của Đỗ Bách Tề, tự nhiên quan hệ hòa khí gì ……”
Tiểu Bắc rầm rì: “Chị cháu cùng thầy Túc giờ khác gì cá trong chậu!”
Thẩm Hoài gật đầu: “Còn !”
Tuy nhưng loáng thoáng trong lòng Thẩm Hoài ý nghĩ gì đó d.a.o động.
Chỉ một chút thôi.
Lúc Đỗ Tiểu Ngũ oan uổng bắt đầu đành lòng chằm chằm sắc mặt của Lôi đội trưởng, dù giữa hai bọn chẳng quan hệ gì. Khi Lôi Tử vẫn trở thành Lôi đội trưởng, hai bên còn ít động tay động chân.
Ấy mà tới giờ phút , Đỗ Tiểu Ngũ cũng nhịn một câu: “Lôi Tử thật thảm.”
Thật sự… quá thảm.
“Kỳ thật bài hát ……” Lôi Tử cuối cùng vẫn thể nhịn một câu, chỉ là lời còn xong đánh gãy.
Khúc Kha kinh hỉ: “Có giống ? Bài hát tên là đó! Cùng nghề nghiệp với luôn. thấy miêu tả cũng giống .”
Cô tiếp tục hát, sắc mặt Lôi Tử càng ngày càng đen.
Két két!
Khúc Kha: “A?”
Lôi Tử bình tĩnh tâm tình một chút, hít một , đầu : “Tới .”
Khúc Kha: “A?”
Đừng chứ, Lôi Tử lái xe nhanh thật.
Khúc Kha tủm tỉm: “Cảm ơn .”
Cô dẫn đầu xuống xe: “ về nhà đây.”
Túc Bạch cũng vội xuống xe, đào đào lỗ tai: “Em , giúp em chờ Tiểu Đông Tiểu Bắc.”
Khúc Kha lắc đầu: “Không cần , em tự chờ cũng , yên tâm, em sợ! Trên đời ma .”
Túc Bạch bình tĩnh: “Có đôi khi, so quỷ càng đáng sợ hơn.”
Khúc Kha: “Là…… Như ?”
Đèn pin trong tay cô khi nào mở lên, một cái đầu đầy kinh khủng tiếp tục xuất hiện.
Túc Bạch: “……”
Đỗ Tiểu Ngũ xẹt một cái suýt ngã.
Khúc Kha phụt một cái khanh khách: “Đừng sợ, tui là .”
Lôi Tử: “ .”
Hắn vội vàng đóng cửa xe, vô lăng một vòng, đó dẫm chân ga, xe cứ thế chạy vọt ngoài.
Xe chạy nhanh đến mức để dấu vết, chỉ lưu chút bụi mịt mù.