Anh chút phấn khởi: “Vậy đưa tiền cơm cho em.”
Khúc Kha lắc đầu: “Không cần , thỉnh thoảng mua thêm đồ ăn là .”
Túc Bạch lập tức gật đầu: “Cũng .”
Bởi vì cứ liên tục ghé thăm đánh gãy ý tưởng sáng tạo của Khúc Kha nên cô dứt khoát nữa. Cô đột nhiên nhớ đến chuyện khác, hỏi: “Hôm Lê quản lý qua đây, còn tặng em mấy vé xem phim. Anh cùng ?”
Khúc Kha từng mời Túc Bạch xem phim bao giờ nên kinh ngạc cô: “Em cũng ?”
Khúc Kha bật : “Em mời xem phim mà còn cùng ?”
Túc Bạch lập tức: “Được.”
Khúc Kha lật lật tờ vé xem phim: “Bộ phim liên quan tới em.”
Mặt Túc Bạch đầy vẻ nghi ngờ: “Làm gì bộ phim nào liên quan đến em?” Dù đều bình luận phim cả.
Khúc Kha nghiêm túc: “Cái giống . lúc Lê quản lý nhờ em giúp nghĩ biện pháp để Xưởng điện ảnh tuyên truyền. Em còn đặc biệt qua giúp họ chụp ảnh đấy. Chính là Xưởng điện ảnh thông báo bình chọn kìa, đó ba đầu khen thưởng đóng một bộ phim.”
Túc Bạch: “Đây là cái ?”
Khúc Kha: “ .” Cô nở nụ : “Thật đó em chú ý nữa. Bây giờ xem để đánh giá trình độ mấy đó như thế nào.”
Túc Bạch: “Đứng đầu chắc hẳn là Đào Mạn Xuân, cô trình độ gì ?”
Đôi khi đồng cảm với Khúc Kha, quả nhiên kiếm tiền dễ. Kỹ thuật diễn của Đào Mạn Xuân thực dám khen.
Khúc Kha: “Cũng coi như ngắm thôi, , chỗ nào khen ? Dù chỉ tiến bộ một chút thôi cũng đủ để em vài bài .”
Khúc Kha cảm khái: “Em thấy nếu chị marketing cho duy nhất một thì hướng phát triển . Nói cách khác nên mở luôn một công ty marketing vẫn hơn. Bất kể ngôi điện ảnh nghệ sĩ hí khúc đều thể marketing mà. Chỉ cần một giây thể biến thành ngôi lớn.”
Cô bĩu môi cảm khái: “Em cũng quá thành thật cơ.”
Túc Bạch bật , : “Thật cũng , chẳng qua họ việc thấy hiệu quả thôi.”
Khúc Kha: “Đó là do họ cách.”
Cô hiểu rõ đấy, là một hiện đại, cô vẫn tương quan nhất định với nghề , những theo nghiệp marketing chút lòng nhiệt thành mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-374.html.]
Khúc Kha dỗi : “Em giỏi đó.”
Khuôn mặt Túc Bạch mang theo ý cô, thích cô tươi tự tin như , : “Được, em lợi hại nhất.”
Khúc Kha lập tức rộ lên.
Túc Bạch tâm tình cũng , : “Muốn dạy cái cho em ?”
Khúc Kha mở to đôi mắt tròn xoe : “Ý? Anh ?”
Túc Bạch hỏi : “Vì ?” Anh : “Đến đây, dạy cho em.”
Khúc Kha vui sướng thò qua: “Vâng.”
Nếu chỉ mất bữa cơm mà thêm một bậc thầy kỹ năng như thế , Khúc Kha thấy quá lời , thật may mắn mới chiếm hời như . Hai ghé bắt đầu tìm hiểu. Mẹ Vương từ trong bếp , hiểu ý .
Chạng vạng bắt đầu gió nổi lên, thời tiết âm u cứ như sắp mưa đến nơi.
Một đàn ông vội vàng kẹp tờ báo nách len lỏi qua ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, vòng qua một sân viện bừa bộn, kéo cửa cổng .
Một ông cụ ngẩng đầu lên từ đám hộp giấy trong sân viện, ngơ ngác một cái : “Vương về.”
Người đàn ông mặc áo dài gật đầu: “Chú còn thu dọn ? Trời sắp mưa đến nơi .”
Động tác tay ông cụ dừng : “Chỉ còn 2-3 cái nữa thôi, vẫn kịp.”
Vương hộp giấy trong tay ông cụ, chúng chút giống chút khác với giữ thùng giấy đó thấy, vẻ phức tạp hơn ít. Đừng việc tốn nhiều thời gian nhưng giá cả so với đây nhiều hơn gấp đôi. Hơn nữa loại hộp giấy còn bán chạy.
Ông cụ một tháng cũng thể giúp đỡ ít phí sinh hoạt trong nhà.
lúc , vợ ông từ trong nhà , thấy Vương , lập tức : “Tiên sinh, ngài về , thật đúng lúc, bà lão chút củ cải muối, cháu đến nếm thử chút .”
Vương : “Cảm ơn dì, cháu liền khách khí nữa.” Hắn từ chối mà còn liên tiếp lời cảm ơn.
Bà lão: “Kia là gì, cũng món đồ đáng giá gì cả, nếu nhờ cháu chỉ dạy cho ông lão nhà dì mấy kiểu dáng phức tạp thì cuộc sống nhà dì thể như bây giờ.”
Nhà bà đều chỉ dán một ít hộp giấy kiểu dáng đơn giản. Cũng chính vì kiểu dáng đơn giản nên việc mấy. Bây giờ khác, kiểu dáng phức tạp tốn gấp đôi thời gian nhưng giá cả cũng đồng thời tăng lên gấp đôi, việc nhiều hơn hẳn.
Hộp giấy quả thực cung đủ cầu.