“Em cái gì thế?”
Khúc Kha: “Tùy tiện xem thôi.” Cô : “Em nghĩ lúc cha em nhất định thể ngờ rằng một ngày bọn em sẽ rời khỏi Phụng Thiên, trở về một cũng thật khó khăn.”
Túc Bạch: “Bọn họ càng ngờ tới em gái là kẻ lòng lang sói nhỉ?” Anh lái xe vòng qua đường phố quanh co: “Anh bên một cửa hàng chuyên đồ thờ cúng lớn nhất.”
Khúc Kha: “Đi thử xem.”
Khó khăn lắm mới trở về một , cô chỉ hi vọng an tâm.
Từ xa xa thấy cửa hàng hương khói. Cửa hàng ở chỗ sâu bên trong ngõ nhỏ. những cửa hàng kiểu từ đến nay thường mở ở những tuyến đường chính kinh doanh thịnh vượng mà đều ở những nơi hẻo lánh.
Khúc Kha: “Đi thôi.” Cô đầu hỏi: “Anh rể cùng chúng ? Không chú cũng mua đồ cho chị ?”
Túc Bạch: “Anh đó sẽ tự đến một .”
Khúc Kha nhướng mày.
Túc Bạch: “Anh về Phụng Thiên, đếm hết mối quan hệ cần xã giao, hiện tại thời giờ qua đây?”
Người m.á.u mặt luôn khá bận rộn.
Có điều, bận rộn thì cũng là chuyện của .
Bọn cô về cùng thật đấy nhưng chuyện đều bắt buộc với , việc ai thôi.
Khúc Kha: “Chúng tự xem .”
Bọn cùng , một nhân viên bán hàng mặc áo tay dài, tóc ngắn 2 phân tiến lên chào hỏi: “Chào hai vị, hai vị mua gì?”
Khúc Kha quét mắt một vòng khắp cửa hàng. Không thể , cửa hàng quả thực nhỏ. kể cả so sánh với thời hiện đại thì nơi đây cũng thuộc về nhóm những cửa hàng mặt tiền lớn. Cô trái mới : “Chỗ ngoài bỏ vàng bạc ngựa xe, còn thứ gì cao giá hơn ?”
Làm buôn bán, kể cả chỉ là một nhân viên bán hàng nho nhỏ thì cũng khôn chéo. Hắn hiểu thiếu tiền.
Hắn lập tức càng thêm nhiệt tình vài phần, : “Dĩ nhiên , phu nhân đây đồ kiểu dáng như thế nào? Ngài xem, chỗ bên hình nhân nha gã sai vặt, còn ……”
Blah blah, giới thiệu vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Tuổi còn nhỏ nước ngoài - Túc Bạch cứ tưởng đủ kiến thức, thật, còn thấy bản vẻ khá trâu bò, nhiều thứ. Ấy mà giờ mới hiểu kiến thức vẫn còn thiếu hụt thế nào. Anh nghiêm túc , thậm chí còn ghi nhớ trong lòng.
Ai mà việc ở cửa hàng hương khói ?
Nếu thể thì dĩ nhiên nghiêm túc .
Kiến thức của Túc Bạch phương diện nhiều nhưng Khúc Kha khác.
Lúc cô học đại học từng công trong một cửa tiệm chuyên đồ hương khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-431.html.]
Cũng chẳng cách nào khác, khi cô vô cùng thiếu tiền, những chỗ như thế cho khá nhiều tiền công.
Thế nên khi , Khúc Kha thoải mái đáp lời.
Cậu nhân viên: “???”
Phu nhân thời thượng lập tức biến ảo giác của gã nhỉ?
Hai thảo luận một lát lát, nhân viên tiếc nuối: “Ngài đến những ngôi mộ xa hoa cỡ lớn như phòng ở thì bên chúng quả thực . Cũng dối ngài gì, chỗ chúng bên thì những nhà khác càng chẳng . Nhà chúng đầy đủ hết các loại đấy.”
Khúc Kha: “Được, chuẩn vật liệu thì tự cũng thể !”
Cậu nhân viên: “???”
Túc Bạch: “???”
Nghe mối lớn, ông chủ cửa hàng tới: “???”
Mọi đều rơi tình trạng mê mang hiểu gì.
Khúc Kha: “Vậy cứ thế quyết định nhé!”
Cô đem tất cả những đồ chọn tính toán giá cả, mức giá nếu ở nông thôn thì thể đủ ăn cả năm, dù thế Khúc Kha nỡ bỏ tiền.
Bản cô hiểu rõ thế cục sẽ càng ngày càng loạn, về cơ hội để trở về chỉ sợ ít càng ít.
Túc Bạch hiểu lắm mấy thứ , thấy Khúc Kha vẻ am hiểu như cũng theo Khúc Kha mua một đống đồ lớn. Cửa hàng mặt tiền như họ bình thường ăn nhưng cũng hiếm khi gặp 'khách hàng lớn' như . Có khi cả năm cũng gặp một . Ấy mà hôm nay gặp một lúc hai . Dù ông chủ cửa hàng nhân viên bán hàng cũng vô cùng vui mừng.
Ông chủ Khúc Kha mua nhiều vật liệu như , liên tưởng lời của cô, nhịn hỏi : “Cô gái , cô định thật ?”
Khúc Kha nhướng mày: “ giống như kẻ ngu xuẩn chỉ tiêu hoang ?”
Cái ―― thật sự giống.
Có điều ông chủ cửa hàng cùng nhân viên đều vội vàng lắc đầu: “Không giống.”
Khúc Kha: “Thì thế đấy.” Cô : “Mấy giao hàng tận nơi ?”
“ đúng.”
Túc Bạch: “Vậy , đưa đến tiệm cơm Hoà Bình .”
Ông chủ cửa hàng và nhân viên: “……”
Người của tiệm cơm Hoà Bình sẽ đánh c.h.ế.t bọn ông mất.
Hai chần chờ, ông chủ lập tức nghĩ đến biện pháp khác: “Chúng đưa đến cửa tiệm cơm Hoà Bình, cô thấy đặt ở mới ?”
Khúc Kha nghĩ nghĩ, mở miệng: “Thuê một chiếc xe tải, tiền bọn . Đồ đặt trong xe.”