Được khích lệ luôn khiến kiêu ngạo, khóe miệng Khúc Kha giương cao cao. Chẳng qua khích lệ nhiều cũng quan trọng bằng tiền nhé. Anh em ruột còn tính toán rõ ràng nữa đấy. Thế nên Khúc Kha tự nhiên mở miệng: “Vậy tiền nhuận bút tính như thế nào?”
Đôi mắt to trong vắt chứa một chút ngượng ngùng nào.
Trần biên tập tiếp xúc văn nhân, thậm chí bao gồm chính ông. Ai cũng nhiều ít bận tâm thể diện bên ngoài. Kể cả tiền cũng trăm triệu dám trắng trợn đề cập đến “tiền”, ai cũng cho rằng như vứt mặt mũi sách.
Chợt thấy cô trực tiếp nhắc đến, ông tiếp tục chấn kinh thên một nữa.
Hầy, là biên tập má đấy, trọng, nghĩ thế ông lập tức mở miệng: “Chuyện đó cùng chủ biên thương lượng qua . Ngài xem, 1000 chữ 2.5 đồng thế nào?”
Khúc Kha chớp chớp mắt, gì.
Trần biên tập lập tức : “Hiện tại ở Bến Thượng Hải, các xã báo đưa giá cơ bản khác nhiều lắm. Người mới 1000 chữ 1 đồng hoặc 1.5 đồng. Nếu quen tay tăng lên 2 hoặc 2.5 đồng. Bài dài kỳ còn thể giảm một chút. Xã báo chúng thật sự tương đối xem trọng bản thảo của ngài nên mới nguyện ý lấy giá 2.5 đồng cao nhất dành cho mới để thương lượng. Đương nhiên, chúng cũng đều , ngài hành văn lão luyện tất nhiên tay mơ. Thế nhưng ba chữ “Thường Hoan Hỉ” với dân chúng Thượng Hải mà vẫn còn quá xa lạ. Đạo lý chắc ngài cũng hiểu nhỉ?”
Khúc Kha thấy Trần biên tập cực kỳ thành khẩn giảng đạo lý với cô nên trong lòng hiểu lời ông sai. Loại chuyện sớm muộn gì cũng sẽ vạch trần, ông cũng đồ ngốc, cần dối. Hơn nữa, nếu một lừa thì bọn cô cũng cần tiếp tục hợp tác nữa.
Nghe đến đó cô gật đầu : “Có thể.”
Hai bên dây dưa nhiều nữa, nhanh quyết định. Mọi đều thở phào nhẹ nhõm. Trần biên tập lập tức đem hiệp ước từ trong túi công văn lấy : “ mang theo hiệp ước luôn đây, ngài xem một chút .”
Khúc Kha rõ tầm quan trọng của hiệp ước, cúi đầu nghiêm túc . Trần biên tập một bên về phía ngoài cửa sổ, cũng chú ý nhiều đến Khúc Kha nữa. Dù tuổi tác Khúc Kha so với ông còn nhỏ hơn nhiều nhưng tóm nam nữ khác biệt.
Bọn cô bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi , một lúc lâu mới Khúc Kha mở miệng: “ cảm thấy vấn đề gì.”
Hiệp ước cũng phức tạp, chỉnh thể tới yêu cầu cũng quá cao.
Hai bên ước định thêm về nội dung bản thảo cùng thời gian giao bản thảo tiếp theo. Cụ thể Khúc Kha mỗi tháng giao bản thảo 10 vạn chữ, cứ cách 5 ngày một . Trần Sĩ Ung sẽ tới nhà lấy bản thảo. Còn tiền nhuận bút sẽ mỗi tháng kết toán một , mỗi kết toán 250 đồng.
Như Khúc Kha coi như tạm thời một nguồn thu nhập định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-58.html.]
Sắp chia tay Trần Sĩ Ung còn gọi thêm một phần bánh kem nhỏ cho Khúc Kha mới tạm biệt rời .
Trần Sĩ Ung hôm nay cực kỳ thuận lợi, tâm tình tồi, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn khi.
Mà Khúc Kha một tay ôm hoa bách hợp, một tay cầm bánh kem nhỏ băng qua đường phố, về một cửa hàng trang sức cách đó xa.
Cô định bán đồ gần nhà. Hôm nay lúc qua bên , nên cô giữ nguyên kế hoạch ban đầu. Lúc sắp đến giữa trưa, cửa hàng trang sức đông khác. Nhân viên đến gần chào hỏi: “Chào tiểu thư, xin hỏi ngài tìm gì? Gần nhất tương đối lưu hành phỉ thúy, trong tiệm chúng cũng .”
Khúc Kha nhàn nhạt đáp: “ hỏi một chút, nhà thu mua vòng ngọc ?”
Nhân viên sửng sốt, chẳng qua nhanh phản ứng , vội : “Ngài chờ một chút, gọi ông chủ.”
Bọn họ buôn bán, mua ít, bán tự nhiên cũng .
Không lâu lắm thấy ông chủ già đeo kính viễn thị bước tới. Ông đẩy đẩy mắt kính đánh giá Khúc Kha.
“Cháu vòng ngọc bán ?”
Khúc Kha gật đầu, cô nhanh nhẹn lấy khăn tay bọc vòng ngọc đưa qua, : “Ngài xem một chút.”
Cô kỳ thật phân biệt tỉ lệ vòng ngọc, mặt cố tình thể hiện, vẻ bản chắc chắn đây là đồ
Ông chủ già cũng cô nữa mà đem lực chú ý đặt vòng tay. Ông tìm một cái đèn pin nhỏ chiếu về phía vòng ngọc, ngó trái ngó , cuối cùng ngẩng đầu hỏi: “Cháu bán bao nhiêu tiền?”
Khúc Kha mỉm : “ đổi thành thỏi vàng.”
Thật trong lòng cô chẳng giá nào cả. Tuy nhiên nếu cho giá chắc chắn sẽ ngay là ngoài nghề. Kể cả ngoài nghề thì lúc cần giả bộ vẫn giả bộ.
Ông chủ liếc Khúc Kha một cái thật sâu cúi đầu tiếp tục vòng ngọc, vẻ như đang suy tính xem nên cho giá nào mới thích hợp. Khúc Kha cũng thúc giục, yên lặng chờ. Mãi ông lão mới vươn hai đầu ngón tay.
Khúc Kha nhướng mày.