Chương 3:
 
Khoảnh khắc ,  thật sự tin rằng  lẽ chúng   quen  từ  lâu.
 
Sau đó,  ôm  trong lòng.
 
 do dự một hồi, cuối cùng vẫn hỏi:
 
“Thẩm Diệp, chúng  từng quen   ?”
 
Anh khựng  rõ rệt.
 
“Em… nhớ  gì  ?”
 
Giọng  mang theo chút cẩn trọng, dò xét.
 
“Không. Chỉ là cảm giác  cho em  quen thuộc. Hơn nữa…    tên cũ của em?”
 
“Không cần vội. Cứ từ từ nhớ . Đến lúc đó, em sẽ hiểu tất cả.”
 
Anh  nhạt,  định giải thích gì thêm.
 
Câu   khiến  trầm ngâm.
 
Từ lời  của ,  mơ hồ cảm nhận  giữa  và , chắc hẳn  chỉ đơn thuần là “từng quen ”.
 
Vậy rốt cuộc…   quên mất điều gì?
 
Vừa mới nghĩ sâu sa, đầu   nhói đau.
 
“Đừng nghĩ nữa,  nhớ cũng  .”
 
“Gần đây ở thành phố A  một cuộc thi thiết kế, tháng  em và  cùng  cho khuây khỏa nhé?”
 
Anh khẽ hôn lên trán , như thể  thể  thấu tất cả tâm tư trong lòng .
 
Từ  vụ tai nạn hai năm ,  thật sự   lâu  tham gia bất kỳ cuộc thi nào.
 
 vốn chỉ là một gương mặt mới, vụt sáng  vụt tắt, e rằng bây giờ cũng   còn ai nhớ đến.
 
Không ngờ, những chuyện liên quan đến ,    rõ như .
 
“Được, em cùng  với .”
 
Dù   cũng  nhớ nổi quá khứ,  thì cứ tận hưởng sự dịu dàng của  ở hiện tại, dường như cũng  tệ nhỉ.
 
Còn về chuyện của nhà họ Thẩm,  tin  sẽ tự  cách xử lý.
 
Vì   cùng  tham gia cuộc thi,  thời gian  đó,  hầu như đều bận rộn xử lý công việc công ty, đồng thời âm thầm điều tra vụ  từng  bắt cóc.
 
Hai năm qua, bên ngoài và cả nhà họ Thẩm đều tưởng  thật sự ngốc nghếch, nhưng phần lớn sản nghiệp quan trọng của Thẩm thị hiện tại vẫn  trong tay .
 
“Thiếu gia, việc hành trình   của ngài ở nước ngoài  lộ, dường như  liên quan tới Thẩm phu nhân.”
 
Người đang  là Trần Phong   là tâm phúc của Thẩm Diệp, cũng là  luôn âm thầm điều tra vụ bắt cóc năm đó.
 
 tay cầm ly cà phê tay thì gõ gõ lên cửa,  đẩy bước .
 
“Vợ .”
 
Thấy , gương mặt căng cứng của Thẩm Diệp lập tức dịu .
 
 đặt cà phê xuống bàn,  vòng tay qua eo ,  liền thuận thế  lên đùi .
 
“Thiếu gia, thiếu phu nhân,   xin phép  ngoài .”
 
Trần Phong thức thời rời .
 
 mỉm  với  , trong lòng cảm thấy Trần Phong đúng là   điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoi-truoc-yeu-sau-voi-anh-chong-ngoc/chuong-3.html.]
 
“Em   trợ lý Trần , vụ  đây  liên quan tới Thẩm phu nhân?”
 
 chẳng vòng vo mà hỏi thẳng.
 
“Ừ. Người  bắt  khai là nhận lệnh từ bà , nên mới bám theo hành trình của .”
 
Anh dù  câu đó nhưng nét mặt hầu như  biến đổi, chứng tỏ   sớm sở liệu chuyện   chỉ đợi chứng cứ mà thôi.
 
 vòng tay ôm cổ , trong lòng cũng bốc lên cơn giận .
 
“Hừ, vì  con trai  thừa kế Thẩm thị, bà  thật sự chuyện gì cũng dám .”
 
Mẹ ruột Thẩm Diệp mất sớm, Thẩm phu nhân hiện tại chỉ là  kế. Sau khi kết hôn với bố của Thẩm Diệp, bà   sinh thêm một đứa con trai. Thằng bé giờ mới hơn hai mươi, vẫn còn  học, nhưng bà   toan tính đường cho nó từ sớm.
 
“Yên tâm  vợ. Anh sẽ khiến bọn họ  trả giá.”
 
“Ngày mai chúng   thành phố A. Anh sẽ để Trần Phong đưa em  , em nghỉ ngơi chuẩn  cho .”
 
“Còn  thì ?”
 
 bĩu môi, vốn quen   kề bên, giờ   tách  vài ngày, trong lòng bỗng thấy trống trải.
 
“Mai  bay sớm  gặp các cổ đông cũ của Thẩm thị. Ngày  em sẽ gặp  ,  ?”
 
Anh nhẹ nhàng dỗ dành như trẻ con,  hôn khẽ lên má , chỉ một động tác  khiến  yên lòng.
 
“Được, em chờ .”
 
 ,  hôn lên khóe môi . Vì  hiếm khi chủ động, nên  khiến   sững , ngay  đó  giữ chặt  gáy , nụ hôn dần sâu thêm.
 
Rất lâu , khi    hôn ngược đến choáng váng, thở dốc liên hồi,  mới chịu buông.
 
 lúc , giọng quản gia vang lên ngoài cửa:
 
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, mời dùng bữa.”
 
 mềm nhũn trong lòng ,   động đậy, mùi hương nhè nhẹ    khiến  càng thêm lưu luyến.
 
Anh  , ánh mắt  ý .   nũng, bắt  bế  tới phòng ăn.
 
Ở bên ,  dường như quên hết thời gian, quên  là đứa con riêng  coi thường ở Sở gia, quên rằng ngoài cuộc hôn nhân ,  chẳng  gì cả.
 
 may mắn, chính Thẩm Diệp  cho  chỗ dựa. Trong  thời gian chung sống, bất kể Sở gia  Thẩm gia gây chuyện, đều   giải quyết gọn gàng.
 
Anh thật sự  chu đáo. Quần áo trong tủ của  đều do  ghi nhớ  đo, nhờ trung tâm thương mại định kỳ gửi mẫu mới về.
 
Anh đặt   xuống cạnh bàn, còn   ngẩn ngơ ngắm gương mặt nghiêng của .
 
“Nghĩ gì ? Ăn .”
 
Anh  nhạt, đưa tay gõ nhẹ lên trán .
 
“Biết , đừng  gõ đầu em suốt, nhỡ gõ thành ngốc thì .”
 
 lẩm bẩm, mắt  sáng lên khi  thấy cả bàn ăn  món  thích. Sự ngọt ngào lan khắp đáy lòng.
 
Nếu ngày nào cũng  thể trôi qua thế  thì   mấy.
 
Sau bữa tối, Thẩm Diệp   buông tha,   đó kéo  “tập thể dục  bữa ăn” tới tận khuya.
 
Sáng hôm , khi  tỉnh dậy, bên cạnh  trống trơn.
 
 rửa mặt,  vết đỏ  cổ mà  để , khóe môi bất giác cong lên.
 
 trang điểm nhạt, khéo léo quàng khăn lụa che  dấu vết,  gương mặt trong gương,  thoáng ngẩn ngơ.
 
Có lẽ vì thiếu ký ức,  vẫn cứ ngỡ bản  còn là sinh viên, nhưng thực tế giờ  kết hôn.
 
Chạm  chiếc nhẫn  tay, đó là vật  kiên quyết đưa   mua  đêm tân hôn đó.