hứa với Lục Lệ Đình,  khi ly hôn sẽ tuyệt đối   mặt quản lý chuyện ở quán bar Hà Đường Dạ Sắc, kẻo   quen trông thấy,  mất mặt .
Thế nên, hôm nay  là một ngày  dài ở nhà lười chảy thây.
  bếp, tự tay chuẩn  một bữa sáng thịnh soạn.
Nấu nồi cháo cua yêu thích, hấp một xửng há cảo thịt heo cải thảo tự tay gói,  dùng máy  bữa sáng chuẩn  thêm cái sandwich thơm ngon nữa.
Rồi lấy chỗ đậu nành ngâm qua đêm  xay nấu thành sữa đậu nành thơm phức.
   nhiều một chút, định bụng lát nữa  cày phim  nhâm nhi cùng ít trái cây với đồ ăn vặt, thế là khỏi cần nấu bữa trưa luôn.
Ai ngờ,    xong xuôi thì Lục Lệ Đình  xuất hiện...
Anh  ,    bữa sáng thịnh soạn  bàn.
"Dạo  cô  tự nấu ăn ?" Anh hỏi.
 nhớ  nguyên chủ vốn   nấu nướng, bèn  gượng hai tiếng, đáp: "Tại rảnh rỗi quá   gì  nên tập nấu ăn cho đỡ suy nghĩ linh tinh, đỡ nhớ tới   nên nhớ  mà..."
Ý tứ của  rõ ràng như thế. Đi  chứ. Còn   là  yêu  thật đấy! Đây chẳng  là điều Lục Lệ Đình sợ nhất  ?
Ấy thế mà     ,  vẫn  trơ  đó.
"Hay là... Lục tổng ăn cùng chút ? Hình như em  bao giờ ăn sáng cùng  thì , nghĩ thôi... cũng thấy lãng mạn ghê!"
  tin  thế mà  còn  sợ chạy mất dép!
Thế nhưng...   sải bước  tới,  thẳng xuống ghế.
"Được thôi, thử xem."
????
 đơ  tập.
   đến mức nghĩ thôi cũng thấy lãng mạn , thế mà  còn dám  xuống ?
"Sao ?" Anh ngước lên  , khẽ , "Tiếc ? Hay là cô ăn hết  một ?"
Nhìn nụ  của ,  chợt  chút... , hiểu  vì  nguyên chủ  yêu  đến điên cuồng mê dại .
Khuôn mặt của Lục Lệ Đình đúng là  trai xuất sắc, giọng   còn  như thế, rõ ràng chẳng  tình cảm gì mà  cứ trầm ấm từ tính, quyến rũ c.h.ế.t .
Một cô gái mà    hôn ước với một   trai thế ... bảo  rung động đúng là  khó nhỉ?
May mà   tỏng,  là nam chính, nữ chính định mệnh của  chỉ  thể là cô nàng Dương Vi Vi trong truyện mà thôi.
Cho dù    trai đến mấy  nữa,  cũng  bao giờ  ý định chiếm   của riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuoi-truoc-yeu-sau/chuong-6.html.]
"Sao thế ? Lục tổng  đùa , một  em  ăn hết , ăn chung  ."   lấy thêm một bộ chén đũa cho .
Trước khi xuyên sách,  là trẻ mồ côi.
Sau  may mắn  nhà hảo tâm tài trợ nên  mới   học đại học, học múa. Ra trường kiếm  tiền, nhưng phần lớn  đều gửi về cô nhi viện  nuôi dưỡng  suốt mười mấy năm trời.
Cuộc sống  tằn tiện. Thường ngày,  gần như  tự nấu ăn. Tay nghề bếp núc  cũng vì thế mà thành thạo thôi.
Nồi cháo cua,  ăn một chén, Lục Lệ Đình ăn hẳn hai chén, uống một ly sữa đậu nành,  còn ăn hết nửa cái sandwich và bốn cái há cảo của ...
 còn đếm thầm trong bụng đấy chứ. Xem  bữa sáng   hợp khẩu vị của .
Chắc là   qua  ,  : "Cô  thể đến Hà Đường Dạ Sắc,  chỉ   cô đến chỗ đó nhảy mấy điệu nhảy kiểu đấy thôi."
Anh liếc  một cái   thêm: "Còn những chuyện khác,    ý định cấm cản."
"Vâng ."  là   điều, thấy  lợi là dừng ngay.
Thế nhưng, lúc chuẩn  ,  còn hỏi: "Bữa tối cô ăn ở ?"
 buột miệng đáp theo phản xạ: "Hôm nay em    ngoài, ăn ở nhà thôi."
Lục Lệ Đình: "Vậy  , tối nấu nhiều một chút,  về ăn."
: Hả???
Anh về ăn?
Khoan , tại    nấu cho  ăn chứ?
 mà cũng  đúng... Đây là nhà của  cơ mà!
Thế thì, bữa cơm ,  nên cho  ăn ké  nhỉ?
Cho ăn ké.
Đó là quyết định của   khi chuẩn  bữa tối.
Tuy  chẳng mong vớt vát  gì thêm từ Lục Lệ Đình  ly hôn, nhưng giữ mối quan hệ   với ông lớn , thì cũng chẳng thiệt  .
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Hơn nữa, theo như cốt truyện gốc hiện lên trong đầu , Lục Lệ Đình thực  cũng khá đáng thương.
Năm tuổi bố   qua đời vì tai nạn giao thông. Anh  ông nội nuôi lớn, nhưng  khi bố  mất, ông nội  luôn bù đầu với việc công ty, thời gian ở bên cạnh   nhiều. Về  sức khỏe ông nội  ,  mới mười sáu tuổi   gánh vác Tập đoàn Lục thị.
Hơi ấm gia đình mà  cảm nhận   lẽ cũng chẳng hơn một đứa mồ côi như  là bao.
Thậm chí, cũng vì  cảnh gia đình mà  chỉ  chúi đầu  học hành, công việc, đến nấu ăn cũng chẳng  nốt.
"Lục Lệ Đình chắc chắn là ghen tị vì   nấu ăn đây mà..."  tự an ủi,  khúc khích.
Tự biên tự diễn trong đầu cho vui.