Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-08-26 22:53:38
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang đều mở to mắt : “Thực sự con đường rộng như ?”

Người qua đường B: “Ngự đạo ở đó, các ngươi tự xem ?”

Lý Ngũ Nha: “Những con đường ở kinh thành đều rộng như ?’

Người qua đường C: “Các ngươi đang nghĩ gì ? Sở dĩ con đường Đức Thắng xây dựng rộng như là để nghênh đón các tướng sĩ khải từ phương Bắc trở về. Về phần con đường Huyền Vũ, đương nhiên là để Hoàng thượng ngoài cho tiện, nhân tiện, khi các sứ thần các nước khác đến đây sứ thần, sẽ thể hiện quốc uy hiển hách của Đại Sở .”

Người qua đường D: “Các ngươi cũng thể coi là may mắn, trùng hợp gặp Hoài Viễn tổng đốc hồi kinh báo cáo công tác, thấy con đường Đức Thắng thông thoáng, nếu là ngày thường, đường đều là , xe ngựa, các ngươi thể cảnh con đường Đức Thắng .”

Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, thấy xung quanh đều buồn về phía , hai ngượng ngùng mỉm , đó nhanh chóng rời .

“Tỷ tỷ, chúng về phía nào đây?”

Đứng đường phố rộng lớn, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang đông tây, dáng vẻ giống như gì.

“Đi thẳng về phía .”

Con đường Đức Thắng thông thoáng, đường mấy qua nhưng các cửa hàng hai bên con đường vẫn còn mở.

Hai tỷ đánh giá các cửa hàng rực rỡ đủ hai bên mép đường.

Chỉ thấy nhà cửa trong thành san sát nối tiếp , hiệu thuốc, phường , quán rượu, tiệm cơm, tửu lầu, quầy bán thịt, miếu thờ, nhà công vụ…

Hai tỷ dừng dừng, thấy cái cũng hiếm lạ, thấy cái cũng tò mò, thể hiện dáng vẻ của một nhà quê mới thành vô cùng nhuần nhuyễn.

“Lão đại, chắc chắn là hai con dê béo!”

Phía hai tỷ chừng mười mấy mét, mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ nhanh chậm theo hai .

“Hà bao bên hông hai nặng trĩu, chắc chắn đựng ít bạc.”

Nam tử thanh niên đội khăn chít đầu cầm đầu vuốt cằm gì, giống như đang cân nhắc chuyện gì đó.

“Lão đại, chúng buông tha cho hai con dê béo ?” Tiểu chút sốt ruột, thấy thanh niên đội khăn chít đầu lời , nhịn nhắc nhở.

Thanh niên đội khăn chít đầu trừng mắt liếc tiểu một cái: “Ta buông tha ?” Nói , gã nheo mắt: “Hai tiểu quỷ thể cửa thành, phận như thế nào.”

vẫn luôn lăn lộn ở con đường Đức Thắng , sớm hiểu rõ tính tình của những binh lính canh cổng đó, những đó thể nào tuỳ tiện để một bình thường thành .

Vừa phận, tên tiểu lập tức hèn nhát: “Có phận , là thôi , để tránh chọc rắc rối gì.”

Điều kiêng kỵ nhất của những tên lưu manh đầu đường xó chợ như bọn họ chính là đắc tội với quý nhân.

Quý nhân chỉ cần nâng ngón tay út lên thôi cũng thể lấy cái mạng nhỏ của bọn họ.

Thanh niên đội khăn chít đầu ghét bỏ trừng mắt tiểu : “Nhìn dáng vẻ tiền đồ của ngươi kìa.” Gã hừ lạnh một tiếng, hai đồ nhà quê mắt: “Cho dù hai tên tiểu quỷ phận chăng nữa, nhưng cách ăn mặc, hành vi cử chỉ của bọn chúng, lẽ phận cũng lớn lắm.”

Lăn lộn ở trong hoàng thành, tiểu vẫn chút nhãn lực, lập tức phụ hoạ : “Vẫn là ánh mắt lão đại sắc bén, đúng , hai tên tiểu quỷ hiểu việc đời, da dẻ còn đen hơn cả , chắc phận cũng cao lắm.”

học cưỡi ngựa, Lý Ngũ Nha, Lỵ Nhị Nha và Lý Thất Lang phơi nắng suốt cả dọc đường, làn da dưỡng mấy tháng ở Nhung thành đen trở .

Tiểu chà xát đôi tay, chút nóng lòng thử: “Lão đại, vẫn là cách cũ, cho Đường Qủa lên thu hút sự chú ý của bọn họ, đó đụng , lấy hà bao của bọn họ.”

Thanh niên đội khăn chít im lặng trong chốc lát: “Để đề phòng ngộ nhỡ, vẫn nên cẩn thận một chút, thăm dò căn cơ của bọn họ , nếu thực sự phiền phức, các ngươi hẵng động thủ.”

Tiểu ngừng gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-153.html.]

Ở kinh thành nhiều quý tộc, cẩn thận là hết.

Người theo dõi Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang lưu manh bên đường, mà khi hai tỷ ngang qua một quán , một lão đạo sĩ bày một sạp đoán mệnh ở bên ngoài quán bỗng nhiên gọi hai .

“Hai vị tiểu bằng hữu xin dừng bước!”

Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang sửng sốt một chút, đầu về phía đó.

Hai mắt lão đạo sĩ vô thần, tròng mắt nhúc nhích, ghế dài, mặt đặt một chiếc bàn gỗ, bàn đặt một chiếc mai rùa và mấy đồng tiền, bên trái chiếu bàn một lá cờ hai mặt, một mặt vẽ hình Lưu Bán Tiên, một mặt vẽ thần cơ diệu toán.

Một tay lão đạo đặt bàn gỗ, một tay vuốt chòm râu trắng tinh, bày dáng vẻ cao thâm khó đoán.

Lý Thất Lang là đầu tiên thấy xem mệnh, tò mò đến đó, đưa tay lên quơ quơ mặt lão đạo sĩ: “Ông cụ, hai mắt ông thấy gì ?”

Lão đạo sĩ mỉm gì, đồng ý với câu của Lý Thất Lang.

Lý Thất Lang kinh ngạc: “Nếu ông thấy, tại hai chúng ?”

Khoé miệng lão đạo sĩ mù mắt nhếch lên một nụ khó lường: “Hai vị tiểu bằng hữu ngang qua mặt lão đạo sĩ, lão đạo sĩ ngửi một mùi hương giống với bình thường.”

Lý Thất Lang mở to hai mắt , ngay đó giơ tay lên ngửi trái ngửi , tiếp đó nhăn mặt : “Không xong , sáng nay khi luyện võ xong vội vã lên đường nên kịp tắm rửa, mùi mồ hôi nặng đến mức ngay cả cách xa mấy mét cũng thể ngửi !”

Nói , về phía Lý Ngũ Nha.

“Tỷ tỷ, chẳng trách đường lúc nào cũng về phía chúng , hoá là vì mùi mồ hôi nặng .”

Nghe , khoé miệng lão đạo sĩ mù nhịn run rẩy vài cái.

Thanh niên đội khăn chít để thăm dò tình hình bật “phụt” một tiếng, thấy Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang về phía , gã lập tức đến.

“Lão bán tiên, mệnh của hai vị bằng hữu , cần ông tính.”

Nói xong, nháy mắt hiệu với hai tỷ , hiệu cho hai bọn họ theo .

Lý Ngũ Nha thấy, khoé miệng giật giật một cái, mỉm thoáng qua lão đạo sĩ mắt mù, dẫn theo Lý Thất Lang rời .

Thấy gã thanh niên đội khăn chít đầu đến cướp đoạt mối ăn của , lão đạo sĩ mắt mù vui lắm, hừ hai tiếng thật mạnh, kéo Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang trở .

“Sắc mặt , thể sẽ xảy tai hoạ đẫm máu…”

Lão đạo sĩ kéo dài khẩu âm, lắc đầu thở dài.

“Ông già, cẩn thận hoạ từ miệng mà !”

Lý Ngũ Nha dừng bước, nhàn nhạt đáp trả một câu.

Nghe , sắc mặt của gã thanh niên đội khăn chít đầu và lão đạo sĩ mắt mù đồng thời cứng .

Lý Thất Lang hiểu rõ Lý Ngũ Nha, nàng , lập tức phản ứng : “Tỷ tỷ, nọ là thầy bói giả.”

Lý Ngũ Nha: “Ông là thầy bói tỷ , nhưng ông giả mù.” Nói , nàng lắc đầu: “Kẻ lừa đảo trong kinh thành chẳng chuyên nghiệp chút nào, mở to mắt giả vờ mù, chỉ kẻ ngốc mới mắc mưu.”

Lý Thất Lang thở dài một câu: “Hoá trong kinh thành cũng kẻ lừa đảo!”

Thanh niên đội khăn chít đầu ở phía mỉm thành tiếng, Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang về phía , gã mới mỉm chắp tay : “Tại hạ là Cam Phồn Nhân, các ngươi thể gọi là Cam Nhị Lang.”

Lý Ngũ Nha kỳ quái một cái: “Người ăn cơm?”

Cam Phồn Nhân khó hiểu: “Có gì đúng ?”

Loading...