Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-08-27 22:52:56
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Chi vui vẻ về phía Thời Định Dương: “Đệ thể hiểu điểm là , nếu một ngày nào đó nhà chúng và nhà gặp nguy hiểm, bá phủ bảo vệ chắc chắn là bọn họ.”
“Cho nên, hai đứa nhất định sửa thái độ của , đừng lúc nào cũng nghĩ đến quá khứ, cũng đừng ganh đua với bọn họ, tập trung chuyện của mới là điều quan trọng nhất.”
“Là con la con ngựa, còn xem thời gian.”
Dưới sự hướng dẫn của Thời tổng quản, Thời Chính Hoà đưa cả nhà khỏi bá phủ ba , khi quen thuộc với nội thành, ông cần Thời tổng quản tiếp tục theo nữa.
“Các quán ăn ở kinh thành quá đắt đỏ, tuỳ tiện một tửu lầu nào đó ăn một bữa cơm cũng tiêu tốn vài lượng bạc, cứ ăn vài bữa thé chúng sẽ ăn đến nghèo mất.”
Thời Định Hạo đau lòng hà bao teo tóp của .
Thời Phù Hân: “Ở đây là nội thành, lẽ nội thành sẽ rẻ hơn một chút.”
Thời Định Hạo: “Có rẻ hơn thì cũng rẻ hơn là mấy, quyết định , chúng đừng ăn ở bên ngoài nữa.” Nói , về phía Kim Nguyệt Nga.
“Mẫu , chẳng mỗi tháng trong phủ sẽ phát tiền tiêu vặt cho chúng ? Mỗi tháng chúng bao nhiêu tiền?”
Kim Nguyệt Nga: “Phụ các con và mỗi tháng mười lượng, bốn các con mỗi tháng hai lượng.”
“Hả? Chỉ hai lượng thôi ?” Thời Định Hạo cảm thấy ít.
Thời Phù Hân chút nên lời: “Cửu Lang, đừng voi đòi tiên nữa, thử nghĩ chúng của , trong tay mấy chục văn tiền lắm , bây giờ còn dám ghét bỏ hai lượng bạc?”
Thời Định Hạo xụ mặt: “Không thể so sánh như , lúc chúng ở một nơi tốn tiền, bộ tiền kiếm thể tiết kiệm , nhưng ở kinh thành quá nhiều thứ tiêu tiền.”
“Các tỷ , ở bá phủ, yêu cầu bọn hạ nhân chạy việc vặt, chúng còn thưởng cho bọn họ đấy, một thưởng là mấy chục văn tiền, các tỷ xem hai lượng bạc thể thưởng bao nhiêu đây?”
Nhắc đến tiền, Thời Chính Hoà và Kim Nguyệt Nga cũng đau đầu.
Sau khi trở kinh thành, Tưởng phủ đưa cho bọn họ một tờ ngân phiếu hai trăm lượng bạc, cộng thêm khoản tích góp đó của cả nhà, bây giờ tổng tài sản của bọn họ gần một ngàn lượng.
Tài sản một ngàn lượng, nếu là , hai phu thê chắc chắn sẽ cảm thấy đó là một tiền khổng lồ, nhưng khi trở về bá phủ, một ngàn lượng bạc thực sự chẳng thấm cả.
“Thôi quên , cần đám hạ nhân chạy việc vặt cho nữa, gì thì sẽ tự .” Thời Định Hạo hừ lạnh tự lẩm bẩm.
Thời Phù Hân lắc đầu: “Thay vì keo kiệt bủn xỉn ăn uống tiết kiệm, chi bằng hãy nghĩ xem nên kiếm tiền như thế nào thì hơn.”
Thời Định Hạo: “Kiếm tiền bằng cách nào đây? Mấy ngày nữa chúng đến học đường sách , đến lúc đó căn bản cơ hội rời khỏi phủ.”
Sau khi hỏi thăm ý kiến của bốn Thời Định Hiên, Thời lão phu nhân quyết định sẽ để bọn họ đến học đường trong phủ học từ ngày mùng một tháng mười.
Thời Phù Hân thuận miệng : “Cách giải quyết chắc chắn sẽ nhiều hơn khó khăn.”
Thời Định Hạo bổ sung thêm một câu: “ các cửa hàng trong kinh thành đều đắt đỏ, nếu mở cửa hàng thì đầu tư nhiều, chúng tiền ?”
Thời Phù Hân im lặng, hầu hết tiền bạc trong tay nàng đều đầu tư Thần Nông đường, trừ phi Thần Nông đường bắt đầu lợi nhuận, Thương Lão Cửu gửi tiền đến kinh thành, nếu bọn họ thực sự thể lấy tiền vốn.
Nhìn thấy dáng vẻ hao tâm tổn trí vì tiền bạc của tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi, Thời Chính Hoà đến chính giữa hai bọn họ: “Được , hai đứa cứ tập trung sách , chuyện kiếm tiền phụ các con .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-178.html.]
Thời Phù Hân, Thời Định Hạo lập tức nở một nụ sùng bái: “Vâng, phụ lợi hại nhất.”
Thời Chính Hoà chọc đến bật .
Chẳng mấy chốc đến ngày mùng một tháng mười, từ sáng sớm, Kim Quế đến gọi Thời Phù Hân thức dậy.
Thời Phù Hân mặc váy áo xong xuôi, đến bàn trang điểm để Kim Quế chải đầu cho , mới xuống thấy giọng kinh ngạc của Kim Quế.
“Cô nương, nô tỳ phát hiện hình như trắng hơn .”
Nghe , Thời Phù Hân lập tức cong mắt mỉm , ghé sát đến gương đồng cẩn thận ngắm nghía bản : “Ừm, trắng hơn một chút.” Không uổng công nàng ba ngày một ngâm trong nước dược liệu trắng da, nếu ngâm thêm mấy tháng nữa, lẽ làn da sẽ thua kém gì với các quý nữ trong kinh thành.
Kim Quế cũng chỉ ngạc nhiên một chút, dù cũng trắng hơn là mấy nên nhanh chóng búi tóc cho Thời Phù Hân.
Ăn sáng xong, khi Thời Chính Hoà, Kim Nguyệt Nga dẫn theo bốn đê Thời Định Hiên thỉnh an Thời lão thái gia và Thời lão phu nhân xong, cả nhà tách việc của riêng .
Bốn Thời Định Hiên đến học đường trong phủ, Thời Chính Hoà tiếp tục ngoài dạo, Kim Nguyệt Nga ở Ý Tường đường, chuyện với Thời lão phu nhân, đó là Thời đại phu nhân.
…
Khí Hoa hiên và Cập Đệ quán cách gần, ở góc Đông Bắc của tiền viện.
Khi Thời Phù Hân và Thời Phù Âm Khí Hoa hiên, Thời Định Hiên vẫn dặn dò một câu; “Nếu gặp nhà thì cứ ở chung hoà thuận là , đừng đua đòi so sánh với bọn họ.”
Thời Phù Âm gật đầu, Thời Định Hiên yên tâm về tiểu nên : “Muội sẽ trông chừng tiểu .”
Thời Phù Hân chút nên lời: “Hai gì ? Thời gian của vô cùng quý giá, sẽ lãng phí đám râu ria .” Nói xong, nàng lập tức Khí Hoa hiên.
Thời Phù Âm thấy , một tiếng với Thời Định Hiên, Thời Định Hạo một tiếng vội vàng theo.
Bá phủ giáo dưỡng các cô nương vô cùng cẩn thận, ngoại trừ dạy sách chữ , còn dạy bọn họ học, nữ hồng, cầm kỳ thi hoạ và dâng hương cắm hoa gì đó.
Sau khi cửa, một nha đến dẫn đường cho Thời Phù Hân và Thời Phù Âm.
“Tam cô nương, lục cô nương, Kiều phu tử bảo nô tỳ dẫn hai đến lớp.”
Khí Hoa hiên là một viện tử hai sân, nha trực tiếp dẫn hai đến tây sương phòng của sân thứ nhất.
Thời Phù Hân để ý thấy phía bên đông sương phòng truyền đến động tĩnh, đưa mắt qua thì thấy mấy cô nương trạc tuổi nàng đang ghé cửa sổ về phía , nàng tây sương phòng trống rỗng, nhịn hỏi: “Chúng học cùng một lớp với những khác ?”
Nha : “Kiều phu tử hai vị cô nương mới đến, ngài vẫn nắm tiến độ của các cô nương, lát nữa kiểm tra một phen.”
Thời Phù Hân và Thời Phù Âm hiểu, phu tử lo lắng các nàng gì cả, nếu học chung một lớp với những khác thì sẽ thể theo kịp tiến độ.
“Được , chúng , ngươi xuống .”
Sau khi nha lui xuống, Kim Quế và Phúc Mãn đặt hộp sách lên hai bàn khách duy nhất ở trong phòng, đó cũng lui ngoài.
“Tỷ tỷ, tỷ xem vị Kiều phu tử đang khinh thường chúng , là sợ chúng hổ đây?”
Thời Phù Hân im lặng một lát: “… Chắc là sợ chúng hổ, các cô nương trong bá phủ bắt đầu học vỡ lòng từ năm sáu tuổi, lẽ học thức cũng tồi, tỷ mới bắt đầu sách bao lâu, về mặt học thức vẫn còn thua kém, phu tử như là cho chúng .”
Thời Phù Hân đưa ý kiến, bày biện giấy, bút mực lên bàn : “Phu tử bảo chúng đến nơi , bà dự định sẽ dạy riêng chúng ? Chỉ hai chúng ở khách đường, cảm thấy khá .”