Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-08-27 22:53:15
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Định Hạo vui mừng khôn xiết: “Thật ? Không cần xếp hàng?”

Tiểu nhị cửa hàng : “Lần cũng may công tử bắt ba tên Giang Dương đại đạo , nếu con phố của chúng chắc chắn sẽ gặp nạn.”

Thời Định Hạo ngờ sẽ còn chuyện như , ha ha : “Các ngươi còn nhớ chuyện ?”

Tiểu nhị cửa hàng : “Chưởng quản vô cùng cảm kích công tử, đặc biệt bảo tiểu nhân đến mời hai vị dùng cơm.”

Trong lòng Thời Định Hạo d.a.o động, về phía Thời Phù Hân.

Thời Phù Hân dùng tinh thần lực quét qua Thục Ký Lỗ Hương một vòng, phát hiện điều khác thường mới về phía tiểu nhị cửa hàng: “Dẫn đường .”

Thấy hai Thục Ký Lỗ Hương, Cam Phồn Nhân cũng vội vàng đuổi theo.

Sau khi cửa hàng, ba tiểu nhị dẫn đến một căn phòng lầu hai.

Chưởng quầy đến chuyện với bọn họ một lát, đó đưa cho Thời Định Hạo một tấm thẻ bài của Thục Ký Lỗ Hương: “Sau nếu công tử cô nương dùng cơm, thể đến đây bất cứ lúc nào.”

Nhìn thấy tấm thẻ bài, Cam Phồn Nhân sửng sốt thôi, khi chưởng quầy rời mới nhỏ giọng : “Không Thục Ký Lỗ Hương chuẩn thẻ bài cho các ngươi từ ?”

Thời Định Hạo và Thời Phù Hân đều tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện từ khi nào , chúng .”

Cam Phồn Nhân : “Tất cả đều mà, Triệu tiểu công tử giúp đỡ bắt ba Giang Dương đại đạo, chưởng quầy Thục Ký Lỗ Hương đích đưa thẻ bài đến Triệu phủ.”

Thời Định Hạo nhíu mày: “Ai là Triệu tiểu công tử chứ?”

Còn Thời Phù Hân giống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chẳng bao lâu , tiểu nhị bưng món thịt kho đặc trưng của Thục Ký Lỗ Hương , hai tỷ ngay lập tức ném Triệu tiểu công tử đầu.

Ngay khi hai đang dùng bữa ngon lành thì một thiếu niên chắc nịch chừng mười hai mười ba tuổi xông trong đại sảnh: “Nghe tên hàng giả giả mạo tiểu gia xuất hiện, mau lăn đây cho tiểu gia.”

Trong đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào cũng ảnh hưởng gì đến hai tỷ Thời Phù Hân và Thời Định Hạo, hai đang chăm chú chằm chằm đồ ăn bàn, hết miếng đến miếng khác ngừng gắp bỏ trong miệng.

Ngay cả Cam Phồn Nhân cũng để ý đến, nếu theo hai tỷ mặt , gã cũng cơ hội Thục Ký Lỗ Hương.

Thục Ký Lỗ Hương ở khu chợ phía bắc, trong kinh thành ai mà ăn một bữa chứ?

Hôm nay gã gặp may, hơn nữa còn cần bỏ tiền , đương nhiên ăn một bữa no say , khi trở về, gã thể khoe khoang khoác lác vói các tiểu thuộc hạ một phen.

theo thói quen, những lăn lộn bên đường giống như gã luyện khả năng mắt bốn phương, tai tám hướng, nhận tất cả động tĩnh xảy xung quanh .

Cho nên, Cam Phồn Nhân điên cuồng gặm giò heo kho dựng lỗ tai lên lắng động tĩnh bên ngoài.

Sau khi một lát, động tác gặm móng heo của Cam Phồn Nhân chậm , chút do dự về phía hai tỷ đang vùi đầu ăn uống, ngoảnh mặt ngơ với động tĩnh của thế giới bên ngoài.

“Cô nương, công tử, hình như đang tìm các ngươi.”

“Tìm chúng … Không thể nào… Chúng quen nào ở đây cả.” Thời Định Hạo hàm hồ rõ trả lời một câu.

Cam Phồn Nhân im lặng đến bên cạnh cửa, đang định mở cửa cẩn thận lắng một chút, ai ngờ bàn tay mới chạm cửa, cánh cửa bên ngoài đẩy mạnh .

Sau đó, một vị công tử mặc áo gấm tức giận xông .

Thời Phù Hân, Thời Định Hạo đồng loạt ngẩng đầu lên đang đến, đôi đũa trong tay hề ngừng .

“Ngươi là ai ?”

Thời Định Hạo gắp một miếng bò kho nhét trong miệng: “Ngươi như mất lịch sự ? Xông một cách thô lỗ, ngộ nhớ khiến chúng sợ hãi thì ? Nếu chúng sặc, ngươi còn bồi thường tiền thuốc men đấy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-196.html.]

Triệu tiểu công tử hung hãn: “…”

xuất hiện đủ khí phách ?

Tại bọn họ còn thể ăn uống ngon lành khi thấy ?

Chẳng nên cho sợ hãi ?

Nhìn thấy hai tỷ vẫn tiếp tục thảnh thơi gắp đồ ăn, Triệu tiểu công tử cảm thấy mạo phạm, lập tức khoanh hai tay ngực, hất cằm lên, liếc xéo về phía Thời Định Hạo: “Ngươi chính là hàng giả giả mạo bổn tiểu gia ?”

Thời Định Hạo quan tâm đến câu của Triệu tiểu công tử, ngược chằm chằm sống mũi , bật ha ha: “Lỗ mũi ngươi thật lớn!”

Triệu tiểu công tử, đang vây xem: “…”

Thời Định Hạo vẫn ngừng: “Lỗ mũi ngươi quá lớn, đừng hất cằm nữa, như thế lắm, đánh.”

Triệu tiểu công tử suýt chút nữa phun một ngụm m.á.u tươi.

Đám vây xem thoáng qua sống mũi của Triệu tiểu công tử, ừm, ít còn bắt đầu run rẩy bả vai.

Triệu tiểu công tử tức giận thôi, hùng hổ đến bàn cơm, đập một “bốp” lên mặt bàn.

Sức lực quá lớn, đồ ăn bàn rung lên một chút.

Nếu bỏ qua biểu cảm đau khổ chợt loé lên biến mất mặt Triệu công tử , thì dáng vẻ của khá đáng sợ.

Thời Định Hạo nên lời Triệu tiểu công tử, vui : “Đầu óc ngươi vấn đề gì đấy chứ, đang yên đang lành đập bàn chúng gì?”

Triệu tiểu công tử chịu đựng cảm giác nóng đến đau rát nơi bàn tay, tức giận trừng mắt Thời Định Hạo: “Đầu óc ngươi mới vấn đề, hỏi ngươi, ngươi giả mạo ?”

Thời Định Hạo: “Ta giả mạo ngươi? Ngươi là ai chứ, cần gì giả mạo ngươi?”

Triệu tiểu công tử kiêu ngạo hất cằm lên một nữa: “Ngươi cho rõ đây, chính là nhi tử của Hoài Viễn tổng đốc, Triệu Thịnh Hào, cam đoan hàng giả, ngươi…”

Còn hết lời, Thời Định Hạo đưa tay đè chiếc cằm đang hất cao của xuống.

“Đã với ngươi , dáng vẻ của ngươi khó coi.”

Triệu tiểu công tử cưỡng ép hạ cằm xuống tức đến phát điên: “Tên hàng giả, ngươi tự tìm đánh, hãy nhận một cú đ.ấ.m bá vương bất khả chiến bại của .” Nói , vung nắm đ.ấ.m lên tấn công Thời Định Hạo.

Thời Định Hạo thể ngờ mắt đánh là đánh, vội vàng nghiêng né tránh: “Tên chó điên , chọc ngươi, tại ngươi đánh ?”

Một nắm đ.ấ.m trúng trung, Triệu tiểu công tử phát động tấn công một nữa: “Ngươi chọc tức , ngươi mạo danh nghĩa của để lừa gạt bên ngoài, khiến mất mặt, hôm nay dù thế nào nữa cũng đánh ngươi thành đầu heo.”

“Dừng !”

Thời Định Hạo ngăn cản Triệu tiểu công tử , nghiêm túc hỏi: “Ngươi thực sự đánh với ?”

Triệu tiểu công tử cho rằng sợ , lập tức nhạo : “Vô nghĩa, đến đây là để đánh ngươi.”

Thời Định Hạo: “Được , thể đánh với ngươi, nhưng nơi quá nhỏ, nếu đánh hỏng bàn ghế thì bồi thường tiền, dám ngoài đánh với ?”

Triệu tiểu công tử lạnh một tiếng: “Đi thì , ai sợ ai chứ?”

Thời Định Hạo buông Triệu tiểu công tử , về phía Thời Phù Hân: “Tỷ tỷ, nếu ăn hết thịt kho thì đóng gói cho , khi trở về sẽ tiếp tục ăn.”

Thời Phù Hân sớm bưng bát thịt kho tránh trong góc gật đầu: “Tỷ sẽ đóng gói .”

Thời Định Hạo: “Vậy xuống đánh đây.”

“Khoan .”

Thời Phù Hân gọi Thời Định Hạo , về phía Triệu tiểu công tử, mỉm trầm ngâm : “Nếu chỉ đánh thì chẳng thú vị chút nào, bỏ chút tiền.”

Loading...