Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:24
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Mặc nhíu mày Đoạn Xuân Thu: “Ta một nữa, chúng quen bọn họ.” Tình hình của bọn họ hiện tại giống như đang xiếc dây vách núi, một khi cẩn thận sẽ ngã đến thịt nát xương tan, cần gì liên luỵ đến những khác?

Đoạn Xuân Thu bày sắc mặt ngượng ngùng: “ chuyện lúc lão đại ở đồn Thiên Lĩnh cũng khó điều tra.”

Triệu Kính : “Chuyện mấy chúng ở biên quan sớm lão đại xoá sạch , cho dù điều tra cũng dễ dàng như .”

Nói , ông vỗ bả vai Đoạn Xuân Thu, hiệu cho ông đừng nữa.

lúc , Diệp Võ đến, vội vàng ngậm miệng gì nữa.

Phía bên , Thời Phù Hân, Thời Phù Hân theo Triệu Ngọc Yến trở về lều trại của Triệu gia, hai tỷ hề nhắc đến Diệp Mặc, cùng ăn cơm tối với Triệu Ngọc Yến và Triệu phu nhân, đó rửa mặt nghỉ ngơi.

Ngày mồng tám tháng chạp, trời sáng bao lâu thì tiếng kèn săn vang lên.

Thời Phù Hân, Thời Phù Âm theo phía Triệu Ngọc Yến, mấy trăm nam tử cưỡi lưng ngựa lao bãi săn, cảnh tượng vô cùng chấn động, ngay cả mặt đất cũng đang rung chuyển.

“Cuộc săn bắt đầu , ai thể dành vị trí đầu tiên, Hoàng thượng ban thưởng.”

Không ít các cô nương cũng cưỡi ngựa lao bãi săn, Triệu Ngọc Yến hứng thú với chuyện nên Thời Phù Hân và Thời Phù Âm cũng chỉ thể theo bên cạnh nàng .

Buổi sáng, Thời Phù Hân các cô nương trò chuyện về mỹ nam cả buổi, đến buổi chiều thể yên nữa, với Thời Phù Âm rằng ngoài dạo.

“Chúng theo Triệu gia đến đây, phép gây chuyện.”

“Chỉ cần gặp , sẽ đường vòng là chứ gì?”

Thuyết phục mãi Thời Phù Hân mới chuồn khỏi lều trại, bắt đầu lang thang bên ngoài bãi săn.

Nàng hứng thú với bãi săn, cho dù các động vật bên trong nhiều như thế nào nữa thì liệu thể nhiều hơn núi Thiên Sơn ? Không gì hiếm lạ cả.

Thực Thời Phù Hân thăm hành cung hoàng gia, nhưng cũng thể tuỳ tiện xông hành cung , chỉ thể lang thang xung quanh bên ngoài xem một chút.

Hành cung xây dựa lưng núi, khi Thời Phù Hân phía hành cung, nàng phát hiện một nơi mây mù bao phủ.

Phóng tinh thần lực ngoài tìm kiếm một phen mới ngọn núi phía hành cung ít suối nước nóng thiên nhiên.

Hai mắt Thời Phù Hân loé lên, nàng nhón nhảy lên, “bộp bộp bộp” dẫn lên cây, bay lên ngọn cây.

“Oà…”

Hơi nóng trong suối nước nóng dâng lên, khung cảnh núi tuyết giống như đang phủ một lớp sa mỏng như như , tán cây xuống, cảm giác như đang lạc tiên cảnh.

Thời Phù Hân dẫm lên những chiếc lá cây, bay qua từng tán cây, cuối cùng dừng một ngọn cây sương mù dày đặc nhất, trùng hợp cái cây bên ngoài hành cung.

“Lâm viên của hoàng gia xây ở một nơi tuyệt.”

Hơi nóng cuồn cuộn của suối nước nóng khiến bộ lâm viên hoàng gia giống như một tiên cung.

Thời Phù Hân nhánh cây, tinh tế thưởng thức cảnh mắt, bởi vì quá mê mẩn cảnh nên khi một đám đến gần suối nước nóng bên gốc cây, nàng mới phát hiện .

Ngay khi nàng đang định bay thì một mũi tên nhọn b.ắ.n đến đây.

“A!”

Múi tên nhọn b.ắ.n trúng con chim đen trung, trực tiếp bay về phía Thời Phù Hân, để né tránh, bàn chân Thời Phù Hân trượt một cái, trực tiếp rơi từ cây xuống.

Khoảng cách từ ngọn cây xuống mặt đất ít nhất là hai mươi mét, nếu cứ nga xuống thế , cho dù c.h.ế.t cũng tàn phế.

Để tránh cho ngã đến thịt nát xương tan, Thời Phù Hân chằm chằm nam tử đang cầm cung tên gốc cây, tay chân vung vẫy loạn xạ, giải phóng nội lực, lập tức lao thẳng về phía nọ.

Dưới gốc cây, mí mắt Sở Diệu đột nhiên giật giật, cảm nhận gì đó thích hợp, lập tức lui về phía , nhưng đúng lúc , chân vấp một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-219.html.]

Sau đó, thấy bóng đỏ rực, cân nặng rõ ràng nhẹ nện xuống .

“Bộp!”

Sở Diệu một miếng lót thịt, cây trực tiếp đập xuống mặt đất.

Những xung quanh kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng , chằm chằm Sở Diệu mặt đất, một bóng hình màu đỏ rực , trong lòng nhịn đồng cảm với một phen.

Âm thanh chạm đất lúc nãy hề nhỏ, sẽ đau đến nhường nào chứ?

...

“Ngươi còn bao lâu nữa?”

Âm thanh nghiến răng nghiến lợi lạnh lẽo lọt tai Thời Phù Hân, cần nàng cũng thể tưởng tượng lúc tấm lót thịt đang ý kiến với nàng lớn đến mức nào.

Trong khoảnh khắc rơi xuống mặt đất, nàng chấn đến mức cả như tan thành từng mảnh, tình trạng của miếng lót thịt chắc chắn nghiêm trọng hơn nàng nhiều.

Thời Phù Hân bình tĩnh một chút, đó mới chịu đựng cảm giác đau đớn, tay chân cùng sử dụng lăn khỏi miếng lót thịt.

Nàng cử động, lập tức vang lên từng tiếng hít khí.

Đến khi Thời Phù Hân dậy thì thấy một khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan vặn vẹo đang cố kìm nén đau đớn và một đôi mắt giận dữ như phun lửa.

Hừm…

Nhìn thấy nàng đè lên là soái ca Sở Diệu, Thời Phù Hân đầu tiên là kinh ngạc, đó trong lòng âm thầm vui mừng.

Lúc nãy rơi xuống quá đột ngột, nàng chỉ theo bản năng tìm kiếm một miếng lót thịt gần nhất, ngờ chỉ tuỳ tiện ngã một ngã ngã trúng soái ca cực phẩm, xem diễm phúc cả đời vẫn cạn.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Diệu lúc nổi dầy gân xanh, đôi môi trắng bệch, trong lòng Thời Phù Hân ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, một từ cây cao như nện trúng, tấm thịt lót chắc chắn đau chết.

khi thấy cung tên bên cạnh Sở Diệu, chính là b.ắ.n chim mới khiến nàng trượt chân ngã xuống, một chút áy náy trong lòng biến mất.

Người nàng nện trúng là Sở Diệu- đích tử của vương phủ, mấy đang vây xem phía cách đó xa…

Thời Phù Hân dùng tinh thần lực quét qua một chút, mí mắt đột nhiên nhảy dựng lên.

Ngay đó, Thời Phù Hân rụt cổ, lông mày rũ xuống, đôi mắt hạnh trừng to, biểu cảm sợ hãi ngay lập tức xuất hiện.

Biểu cảm đáng thương như thế , ai nhẫn tâm trách cứ chứ?

“Đa tạ đại ca xả cứu , đúng là .”

Sở Diệu đau đến nhe răng trợn mắt: “…” Ai cứu nàng chứ? Trong khoảnh khắc rơi xuống, rõ ràng cách xa một , rốt cuộc nàng thể ngã xuống ?

Nhìn thấy tấm thẻ tác dụng với Sở Diệu, Thời Phù Hân chút nghẹn họng.

Có nên lóc một chút ?

No no no, tiểu nhân trong lòng Thời Phù Hân điên cuồng lắc đầu.

Nàng thích kẻ yếu đuối, đương nhiên cũng thích giả vờ đáng thương.

Nếu giả vờ, chắc chắn là một chuyện bất đắc dĩ chứ ý của nàng, ví dụ như bây giờ.

Các quần chúng vây xem vẫn còn đang đấy, tiếp theo đây?

“Đại ca ca, đỡ dậy nhé?” Nói , nàng vươn bàn tay mũm mĩm của .

Sở Diệu cảm thấy thắt lưng của sắp gãy ngang, lúc thấy tiểu bàn nữu* dịch chuyển , lập tức lạnh lùng : “Nếu móng vuốt của ngươi dám chạm đến , đảm bảo chờ đến khi bình phục, nhất định sẽ một cước đá bay ngươi văng ngược lên cây.”

(*Cô bé mập mạp)

Bàn tay của Thời Phù Hân cứ thế lúng túng dừng ở giữa trung, yếu ớt đầu về phía quần chúng ăn dưa chỉ xem náo nhiệt, lên giúp đỡ , đó thu hồi tầm mắt, về phía Sở Diệu.

Loading...