Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 222
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:27
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên cáo già xảo quyệt Lại bộ thượng thư , nào gì cũng tranh đấu với bọn họ, chỉnh đốn tên cáo già từ lâu, chỉ tiếc vẫn luôn tìm cơ hội.
Bây giờ thì , thấy Lại bộ thượng thư một tiểu cô nương mười mấy tuổi đánh mặt, tâm trạng .
“Khụ khụ…”
Đoan vương ho nhẹ vài tiếng, nhắc nhở Hoàng thượng , sợ nếu tiếp tục thế , Lại bộ thương thư sẽ tức giận đến hộc m.á.u vì hổ.
Hoàng thượng tỏ vẻ nghiêm túc: “Nha đầu, Cố thượng thư là trung thành, công việc của quan văn và quan võ giống , đều thực hiện trách nhiệm của , đều trung quân báo quốc.”
Thời Phù Hân ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thể dáng vẻ hung hổ doạ đó.
Nhìn thấy nàng như , trong lòng Sở Diệu hừ một tiếng, nha đầu béo đổi sắc mặt nhanh lắm.
Hoàng thượng hỏi: “Tại ngươi rơi từ cây xuống? Ngươi leo lên đó từ lúc nào?”
Sắc mặt Thời Phù Hân đổi, đó : “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc thần dạo đến bên thì thấy một tổ chim rơi từ cây xuống, trong tổ chim mấy con chim đang phá vỏ trứng chui , đó là mấy sinh mệnh đấy, thần đành lòng chúng lạnh c.h.ế.t ở nền tuyết nên leo lên bỏ tổ chim cây.”
Sở Diệu nhạo thành tiếng: “Không thể ngươi lương thiện như ?”
Thời Phù Hân mỉm , cúi đầu xuống chuyện.
Sở Diệu đánh giá độ cao của cái cây một chút, về phía Thời Phù Hân: “Ngươi thể ư, một cái cây cao chừng hai mươi mét, ngươi leo là leo ?”
Thời Phù Hân xua tay: “Chuyện thành vấn đề, chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi.” Nói , nàng về phía Hoàng thượng: “Hoàng thượng, đồn quân nhà chúng thần sinh sống gần Qua Bích than, thiếu ăn thiếu uống, nếu sống thì núi tìm đồ ăn.”
“Những ngọn núi ở biên quan lớn hơn nhiều so với ở kinh thành, bên trong nhiều dã thú, để sinh tồn, chúng thần leo cây.”
“Cái cây chỉ cao hơn hai mươi mét thôi, đối với thần mà cũng khó khăn gì, bên trong núi Thiên Sơn nhiều cây cao bốn năm chục mét, thần vẫn leo lên .” Dáng vẻ nàng năng lực.
Sở Diệu tìm lỗ hổng trong câu của Thời Phù Hân: “Các ngươi núi tìm thức ăn, tìm cái gì để ăn?”
Thời Phù Hân: “Gà rừng thỏ hoang rau dại gì đó.”
Sở Diệu mỉm : “Ngươi thậm chí còn ăn cả gà rừng thỏ hoang, thế mà còn thương tiếc mấy trứng chim.”
Sắc mặt Thời Phù Hân khựng một chút, lặng lẽ Sở Diệu: “Tục ngữ , khác nay khác, lúc ăn gà rừng thỏ hoang là vì đói bụng thể chịu nữa, nếu ăn thì sẽ c.h.ế.t đói.”
“Bây giờ ngày nào cũng thể ăn no bụng, đương nhiên sẽ giúp đỡ những kẻ yếu trong khả năng của , dù việc gì cũng theo lương tâm của , thẹn với lương tâm.”
“Nhanh mồm dẻo miệng!”
Sở Diệu hừ một tiếng, đưa mắt khuôn mặt tròn vo của nàng: “ mà, ngươi đúng là ăn no thật, nếu cũng sẽ mập như .”
Thời Phù Hân mở to hai mắt , khó thể tin Sở Diệu: “Ta mập ở … Không, béo ở đây, rõ ràng là đang phúc khí bành trướng!”
Tiểu tử , đúng là vô cùng độc mồm độc miệng.
“Ha ha…”
Đoan vương thể nhịn nữa, trực tiếp bật thành tiếng.
Thời Phù Hân phồng má lên: “Lúc bao giờ ăn ngon ăn no, bây giờ đến kinh thành thể ăn no, đương nhiên bù đắp những gì đó ăn .”
Nàng trừng mắt Sở Diệu: “Người no thể hiểu đói, cũng ăn cơm của nhà ngài, ngài quan tâm phúc khí của nhiều ít gì?”
Sở Diệu nên lời, đánh giá Thời Phù Hân từ xuống một vòng, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ta sẽ quan tâm đến ngươi.”
Đoan vương bật : “Được , Diệu Nhi, ngươi so đo với một tiểu cô nương gì, đúng là càng ngày càng năng lực.”
Sở Diệu hừ một tiếng, mặt sang chỗ khác, thêm gì nữa cả.
Đoan vương về phía Hoàng thượng, chờ dặn dò.
Hoàng thượng về phía Thời Phù Hân: “Sau đừng đến phía núi hành cung nữa, nếu khác coi là thích khách mà bắt thì lắm.”
Thời Phù Hân lập tức thề thốt: “Thần nhất định sẽ ngoan ngoãn lời Hoàng thượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-222.html.]
Những gì nên hỏi cũng hỏi , nàng thể đúng ?
“Hoàng thượng, thần ngoài lâu lắm , trở về.”
Hoàng thượng mỉm “ừ”một tiếng.
Thời Phù Hân lập tức hành lễ: “Hoàng thượng, tạm biệt.” Nói xong, lập tức xoay rời .
Trong hai ba mươi mét đầu tiên, Thời Phù Hân bước từng bước nhỏ vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi đến khúc quanh, nàng lập tức chạy nhanh như chớp.
Đoan vương thấy, ha ha: “Hoàng , tiểu nha đầu khá đáng yêu!”
Hoàng thượng gật đầu đồng ý: “ là thú vị.”
Sở Diệu đầu thoáng qua, đưa tay xoa xoa phần eo vẫn còn đau nhức, hôm nay xui xẻo tột cùng.
...
Khi phía còn tầm mắt theo nữa, Thời Phù Hân lập tức thả chậm bước chân, chuyển từ chạy sang .
Trên đường trở về lều trại Thời gia, Thời Phù Hân cẩn thận nhớ phản ứng lúc nãy của , ngoại trừ màn đáp trả với Cố thượng thư mang theo địch ý , những thứ khác, nàng cảm thấy câu trả lời của khá .
“Tên Cố thượng thư chắc hẳn khúc mắc gì với Thời gia đúng ?”
Một tiểu cô nương như nàng từ đến nay bao giờ gặp ông , ngoại trừ ân oán với Thời gia , lý do gì để nhằm nàng cả.
Haiza, quả nhiên cái gì cũng ưu điểm nhược điểm.
Sau khi trở về Thời gia, phận và địa vị của bọn họ nâng cao, nền tảng phát triển cũng càng ngày lớn hơn, nhưng điều đó nghĩa là bọn họ cũng gánh vác hậu quả của Thời gia.
Ví dụ như, Thời gia thể Hoàng thượng thích, cả nhà bọn họ trở nên nổi bật ở kinh thành cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Ví dụ như, sẽ chịu sự tấn công của những thù oán với Thời gia.
Thời Phù Hân suy nghĩ những chuyện nhanh chóng trở về lều trại của Triệu gia.
Bên trong lều trại trống rỗng, Triệu Ngọc Yến dẫn theo mấy Thời Phù Âm ngoài.
Thời Phù Hân cởi áo choàng , hai chân xếp bằng ở giường, bắt đầu điều động dị năng chữa trị cơ thể.
Bên cạnh Hoàng thượng mang theo ít cao thủ, khi từ cây rớt xuống, để gây chú ý, nàng dám vận dụng quá nhiều nội lực, mặc dù thịt lót nhưng cũng ngã đau.
Thời Phù Hân mới sử dụng dị năng điều trị cơ thể một thì Thời Phù Âm và Triệu Ngọc Yến vội vã trở về.
“Sao tỷ rơi từ cây xuống? Có thương ở ?”
Thời Phù Âm sốt ruột đến mặt Thời Phù Hân.
“Muội thực sự rơi xuống Diệu tam công tử, hơn nữa còn ở mặt Hoàng thượng và chúng đại thần?”
Triệu Ngọc Yến theo phía vội vàng hỏi.
Thời Phù Hân đang định bảo hai đừng sốt ruột thì nha bên cạnh Triệu phu nhân đến: “Cô nương, phu nhân bảo dẫn hai vị Thời cô nương đến chỗ ngài .”
Triệu Ngọc Yến về phía Thời Phù Hân: “Mẫu chắc chắn hỏi chuyện .”
Thời Phù Hân dậy: “Vậy thì thôi.”
Ba cùng khỏi lều trại.
“Sao các tỷ rơi từ cây xuống?”
“Bây giờ chuyện lan truyền khắp bãi săn .”
Thời Phù Hân vui vẻ mỉm : “Nói như , trở thành nổi tiếng ?”
Thời Phù Âm thấy lúc còn thể , lập tức chút bất đắc dĩ, kéo nàng theo phía Triệu Ngọc Yến lều trại của Triệu phu nhân.
Sau khi bước lều, Thời Phù Hân lập tức thề thốt.