Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:28
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phu nhân, thề, thực sự là gây chuyện, đang an phận ở cây ngắm phong cảnh thì Diệu tam công tử b.ắ.n một mũi tên đến, khiến sợ đến mức rơi xuống cây.”
Triệu phu nhân vẫy tay với Thời Phù Hân, hiệu cho nàng đến bên cạnh : “Ta gọi ngươi đến đây trách cứ ngươi, chỉ tình hình ngay lúc đó, Hoàng thượng chuyện với ngươi một lúc lâu?”
Thời Phù Hân gật đầu, : “Hoàng thượng vô cùng hoà ái dễ gần, hề hung dữ chút nào.”
Triệu phu nhân trả lời vấn đề : “Nói cho xem ngươi gì với Hoàng thượng?”
Thời Phù Hân: “Cũng gì, ngài hỏi gì thì trả lời cái đó.” Nói , nàng kể ngắn gọn cảnh tượng ngay lúc đó.
Nghe thấy những lời Thời Phù Hân đáp trả Lại bộ thượng thư, mí mắt Triệu phu nhân giựt giựt.
Nha đầu trông vẻ ngoan ngoãn động lòng , ngờ những lời sắc bén như .
Thấy Thời Phù Hân thực sự sai chuyện gì ở mặt Hoàng thượng, Triệu phu nhân cũng gì thêm nữa, giữ ba ở ăn một chút điểm tâm để các nàng tự chơi.
Vừa mới bước khỏi lều trại của Triệu phu nhân, Thời Định Hiên và Thời Định Hạo tìm đến đây.
Thời Phù Hân đành kể chuyện rơi từ cây xuống một nữa: “Thật đấy, chuyện gì xảy cả, dám cam đoan Hoàng thượng hề ý trách .”
Thời Định Hiên thấy Thời Phù Hân nên cũng gì cả, chỉ dặn dò: “Chúng theo Triệu gia đến bãi săn, nếu xảy chuyện gì đều sẽ liên luỵ đến Triệu gia, hai ngày tới hành động cẩn thận.”
Thời Phù Hân trực tiếp gật đầu: “Muội , , ca ca, hôm nay và Cửu Lang thu hoạch con mồi nào ?”
Thời Định Hạo lập tức bĩu môi: “Đệ săn nhưng ca ca cho, sợ cướp đoạt sự nổi bật của Triệu Thịnh Hào.”
Thời Định Hiên : “Chúng đến đây chỉ để học hỏi thêm, nếu thực sự săn, mấy ngày nữa sẽ dẫn đến chỗ khác săn.”
Thời Định Hạo gì thêm nữa, đến bên cạnh Thời Phù Hân: “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ rơi xuống Diệu tam công tử, gây khó dễ cho tỷ đấy chứ?”
Nghĩ đến Sở Diệu, Thời Phù Hân hầm hừ : “Hắn tỷ béo.”
Thời Định Hạo lập tức tràn ngập căm phẫn : “Có mắt mù ? Tỷ tỷ là phúc hậu đẫy đà, khác như tỷ cũng .”
Thời Phù Hân gật đầu đồng ý: “Hai mắt chắc chắn là mù , cho rằng sở hữu dung mạo thì thể huênh hoang kiêu ngạo, còn độc mồm độc miệng nữa, chẳng trách nhiều né tránh như , xứng đáng.”
Thời Phù Âm và Thời Định Hiên bên cạnh, lặng lẽ hai trách mắng Sở Diệu.
Phía bên , Sở Diệu và đám của cũng đang nhắc đến Thời Phù Hân.
“Nha đầu Thời gia đó rõ ràng là một tiểu phì nữu, các cô nương khác đều tinh tế mảnh mai, chỉ nàng béo mập.”
“Da mặt còn dày.”
Nghĩ đến hai sắc mặt khác của Thời Phù Hân khi đối đáp với Hoàng thượng và Lại bộ thượng thư, Sở Diệu hừ một tiếng: “Còn thích giả vờ đáng thương, giả heo ăn thịt hổ.”
Lập tức đề nghị : “Hôm nay nha đầu rơi trúng , là chúng tìm cơ hội nào đó chỉnh nàng ?”
Sở Diệu xua tay: “Thôi quên , nha đầu cũng cố ý, đáng lãng phí thời gian với nàng .”
…
Hai ngày đầu tiên trong kỳ săn mùa đông đều đang tranh tài săn bắn, ngay ngày đầu tiên xảy chuyện rơi từ cây xuống, ngày hôm , Thời Phù Hân thành thật theo phía Triệu Ngọc Yến và Thời Phù Âm, các nàng thì nàng sẽ đến đó.
Ngày thứ ba, Hoàng thượng mở tiệc chiêu tất cả trong hành cung, đồng thời ban thưởng cho đầu trong kỳ săn mùa đông.
“Ta mà, thứ nhất ai khác chính là Triệu đại ca đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-223.html.]
Thấy Triệu đại công tử nhận ban thưởng từ trong tay Hoàng thượng, Thời Phù Hân mỉm chạm Triệu Ngọc Yến: “Tỷ mau xem , nhiều cô nương đều đang ca ca tỷ đấy, ca ca tỷ đính hôn ?”
Triệu Ngọc Yến lắc đầu: “Mẫu khi hồi kinh sẽ mai cho đại ca.”
Thời Phù Hân: “Năm nay Triệu đại ca 21 tuổi đúng , phụ và mẫu tỷ cũng cần vội.”
Triệu Ngọc Yến: “Mẫu , chuyện thê tử của đại ca liên quan đến tương lai của Triệu gia, thể tuỳ tiện quyết định, xem xét thật kỹ, nhất định chọn một sở hữu nhân phẩm, học thức, gia thế đều xứng đôi với ca ca.”
Thời Phù Hân gật đầu: “Triệu đại ca xuất sắc như , nên thành với một cô nương xuất sắc.”
Đồ ăn trong yến tiệc buổi trưa gần như đều là những con thú hoang dã săn trong hai ngày , sự chế biến của ngự trù, nó biến thành những món ăn ngon mỹ vị.
“Tay nghề của ngự trù thực sự tồi, ngon.”
Thời Phù Hân hề sức chống cự với mỹ thực, chỉ một chút lơ là ăn đến no căng.
Triệu Ngọc Yến cái bụng no căng của nàng, bật ha ha, chờ đến khi Thời Phù Hân cũng ăn xong, nàng lập tức dẫn theo hai dạo một vòng trong hành cung.
Ngày thường, bọn họ tuỳ tiện xông hành cung, nhưng hôm nay thể tự do dạo.
Đi dạo tiêu thực là một chuyện vô cùng bình thường, nhưng khi Triệu Ngọc Yến dẫn theo hai tỷ đến hoa viên, sắc mặt của Thời Phù Hân đột nhiên đổi, nàng chỉ vội vàng với Thời Phù m và Triệu Ngọc Yến một tiếng, đó nhanh chóng chạy về phía tây bắc, chỉ trong chớp mắt thấy bóng dáng nữa.
Cùng lúc đó, trong núi giả ở một góc hành cung tây bắc, một con chồn đỏ rực đang hoảng hốt chạy trốn, cách đó xa là Sở Diệu nhẹ nhàng dẫm lên mũi đá, nhanh chóng đuổi theo nó.
Tốc độ của một một chồn đều khá nhanh.
Đi qua núi giả là một hồ nước nhân tại, qua hồ nhân tạo chính là bức tường hành cung.
Trên hồ nhân tạo chỉ một cây cầu gỗ, qua hồ thì buộc qua cầu gỗ.
Sở Diệu thoáng qua phương hướng chạy trốn của con chồn Xích Diễm, thấy nó chạy trốn ngoài cung, nhảy xuống núi giả một bước, chuẩn chạy lên cây cầu gỗ để chặn đường con chồn Xích Diễm.
, ngay khi Sở Diệu nhanh chóng chạy về phía cây cầu gỗ thì một bóng đột nhiên lao từ bên trái .
Mắt thấy nọ sắp đụng , Sở Diệu vội vàng xoay một cái, né tránh sự va chạm.
Thời Phù Hân thấy Sở Diệu né tránh , nàng cố ý trượt chân một cái, trực tiếp ngã nhào xuống chân .
“Lại là ngươi!”
Sau khi thấy rõ đụng chính là Thời Phù Hân, Sở Diệu vô cùng bực bội, nhưng đang bắt con chồn Xích Diễm, thời gian để ý đến nàng nên tiếp tục nâng bước tuy đuổi chồn Xích Diễm.
ngay đó, Sở Diệu ngây ngẩn cả .
Tiểu bàn nữu đưa hai tay ôm chặt lấy chân trái !
“Ôi trời, chân trẹo , Diệu tam công tử, ngươi giúp một chút, giúp tìm đại phu đến đây!”
“Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi !”
Sở Diệu nghiến răng nghiến lợi Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân lắc đầu: “Đừng mà, chỗ ai cả, nếu ngươi cũng , bây giờ?”
Sở Diệu tức giận đến mức trực tiếp mắng mỏ: “Ngươi bây giờ thì liên quan gì đến .”
Thấy con chồn Xích Diễm chạy lên cây cầu gỗ, Sở Diệu chút sốt ruột, lạnh lùng Thời Phù Hân đang ôm chặt lấy chịu buông: “Nếu ngươi vẫn chịu lấy móng vuốt của ngươi thì đừng trách đáy bay ngươi ngoài.”
Thời Phù Hân thể cảm nhận Sở Diệu thực sự đá bay nàng ngoài, nhưng nàng vẫn hề d.a.o động, chỉ ôm chặt lấy chân Sở Diệu, tay đề lên huyệt liệt đùi .