Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 235
Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:48:40
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Viện chính gật đầu: “Vậy thì đúng .” Ông về phía Võ An hầu: “Có lẽ lệnh ái chồn Xích Diễm cắn thương.”
Võ An hầu: “Chồn Xích Diễm là thứ gì?”
Viện chính: “Đó là một loại chồn độc ở Tây Vực, nó cắn sẽ trúng hoả độc, tình hình của lệnh ái chút nguy hiểm, nhanh chóng giải độc, nếu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Võ An hầu phu nhân sốt ruột, vội vàng : “Cầu xin viện chính hãy cứu nữ nhi của .”
Viện chính lắc đầu: “Con chồn Xích Diễm Tây Vực vô cùng hiếm thấy, độc của nó cũng dễ giải, nếu chờ lão phu điều chế thuốc giải, lẽ lệnh ai thể chống đỡ đến lúc đó.”
Nghe thấy những lời , Võ An hầu cũng luống cuống: “Vậy bây giờ?”
Viện chính: “Có lẽ Triển thần y sẽ cách.”
Võ An hầu lập tức phái đến Triển phủ, đáng tiếc, Triển thần y nhà, hơn nữa còn khi nào mới trở về.”
Nhìn nữ nhi đang đe doạ đến tính mạng, Võ An hầu phu nhân gọi Nam Hoà bá phu nhân cùng dẫn theo một đám bà tử nha xông Nguỵ gia.
Vừa thấy Nguỵ Nhược Tịch, Võ An hầu phu nhân bước đến cho nàng một cái tát, trực tiếp khiến nàng quỳ rạp mặt đất.
Sau đó thì chuyện Thời Ngọc Hoa trở về Thời gia.
Khi Thời Ngọc Hoa gãy chân trở về phủ, Võ An hầu phu nhân và Nam Hoà bá phu nhân rời , nhưng các hạ nhân của hầu phủ và bá phủ vẫn , dáng vẻ như nếu cô nương nhà bọn họ thể khỏi bệnh thì Nguỵ gia đừng hòng .
Nhìn thấy đôi má sưng đỏ của nữ nhi và đám hạ nhân của hầu phủ bá gia đang bao vây nàng , cho nàng di chuyển, Thời Ngọc Hoa bất chấp cái chân đang thương của , quát mắng với hạ nhân hầu phủ và bá phủ:
“Con chồn đỏ là do tứ phòng Thời gia mang về, các ngươi cứ đến tìm bọn họ.”
Bà tử của hầu phủ và bà tử của bá phủ đưa mắt một cái, lúc chủ tử ở đây, bọn họ cũng tiện đưa quyết định, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Con chồn đỏ của ai chúng thể quản , dù cô nương nhà chúng vì Nguỵ cô nương nên mới thương, nàng nhất định chịu trách nhiệm.”
“Không đạo lý cô nương nhà đang giường rõ sống c.h.ế.t mà Nguỵ cô nương đây thể tiêu d.a.o sung sướng ở trong phủ, nếu các cô nương thì cũng đừng hòng .”
….
Không lâu khi tin tức Thời Ngọc Hoa truyền đến bá phủ, Thời Phù Hân dẫn theo Thời Định Hạo ngoài một nữa.
Trong con ngõ nhỏ đối diện Võ An hầu phủ, Thời Định Hạo bất động xổm chân tường, để mặc Thời Phù Hân cầm son phấn bôi bôi vẽ vẽ ở mặt , bên cạnh còn đặt một tờ giấy trắng tinh, ba chữ “Tái Hoa Đà” rõ ràng đó.
“Tỷ tỷ, tỷ định lấy của Võ An hầu phủ và Nam Hoà bá phủ bao nhiêu tiền?”
Thời Phù Hân dừng một chút : “Vị đại sư của tỷ mỗi đến khám bệnh tại nhà, chi phí khám bệnh tại nhà là một trăm lượng bạc, cộng thêm tiền thuốc, tỷ là sư của , nhất định thể thấp hơn .”
Thời Định Hạo gật đầu tán thành.
Thời Phù Hân : “Hơn nữa, tỷ cũng nhiều thời gian rảnh rỗi như , khám bệnh tại nhà chắc chắn sẽ quá nhiều, cho nên tỷ quyết định chi phí khám bệnh tại nhà của tỷ ấn định là năm trăm lượng bạc một .”
Thời Định Hạo mỉm gật đầu.
Thời Phù Hân tiếp tục : “Việc điều chế thuốc giải tiêu tốn của tỷ ít dược liệu, những dược liệu đó đều là tỷ mang về từ đỉnh Thiên Trì, dùng một chút sẽ ít một chút, giá cả chào mời tuyệt đối thể quá thấp, nên… Một ngàn lượng một viên thuốc giải .”
Thời Định Hạo suy nghĩ một chút: “Võ An hầu phủ và Nam Hoà bá phủ đều là gia tộc huân tước, gia đại nghiệp đại, chỉ cần một ngàn lượng đánh giá thấp ? Hay là, năm ngàn một viên thuốc giải nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-235.html.]
Công phu sư tử ngoạm của khiến Thời Phù Hân bật thành tiếng: “Cửu Lang , việc chú trọng đến phát triển bền vững, nếu chúng thu phí quá cao, sẽ còn ai đến tìm chúng xem bệnh nữa? Không vội, cứ từ từ, tiền sẽ đến thôi.”
Chẳng bao lâu , sự trang điểm của Thời Phù Hân, dáng vẻ của Thời Định Hạo đổi rõ rệt, biến thành một tiểu đạo sĩ tiên phong đạo cốt.
“Đệ thể lên sân khấu đúng ?”
Sau khi Thời Phù Hân gật đầu, Thời Định Hạo gấp gáp nhặt tấm bìa màu trắng lên, vênh váo cất bước ngang qua Võ An hầu phủ.
“Tái Hoa Đà, chuyên chữa trị các chứng bệnh phức tạp khó chữa, đảm bảo dùng thuốc thể thể chữa khỏi.”
Người gác cổng của Võ An hầu phủ coi Thời Định Hạo như một du y giang hồ, thậm chí còn thèm dù chỉ một .
“Tái Hoa Đà, chuyên chữa trị các chứng bệnh phức tạp khó chữa, đảm bảo dùng thuốc thể thể chữa khỏi.”
“Tái Hoa Đà, chuyên chữa trị các chứng bệnh phức tạp khó chữa, đảm bảo dùng thuốc thể thể chữa khỏi.”
Hạ nhân của Võ An hầu phủ vốn dĩ ý định quan tâm đến Thời Định Hạo, thấy Thời Định Hạo ngừng qua cổng lớn bọn họ, khẩu hiệu của cho phiền lòng.
“Đi , , mau rời , đây là nơi một du y giang hồ thể đến.”
Thời Định Hạo dừng bước, tỏ vẻ thần bí giơ tay lên khắp nơi, bấm Hoa Lan chỉ*, trong miệng lẩm bẩm: “Không tính sai mà, chính là chỗ .”
(*Ngón tay xếp thành hình hoa lan)
Nói , về phía hạ nhân của Võ An hầu phủ, rung đùi đắc ý .
“Đêm qua tiểu đạo xem hiện tượng thiên văn, tính tiểu thư của quý phủ gặp nạn nên đặc biệt đến cứu giúp, nếu ngươi cứ cản trở như , hừ, tiểu đạo cứu nữa.”
Nói , hất cằm lên, xoay rời .
gác cổng thấy những gì sợ tới mức sắc mặt lập tức đổi, vội vàng chạy tới ngăn cản : “Tiểu sư phó xin hãy dừng bước, ngài thực sự tính cô nương nhà bệnh ?”
Thời Định Hạo liếc hạ nhân hầu phủ cao lớn cường tráng , rõ ràng trúng, lập tức bày đủ khí thế: “Vô nghĩa, nếu tính trong phủ các ngươi bệnh, tiểu đạo ăn no rững mở mới đến đây.”
Mặc dù hạ nhân hầu phủ coi trọng Thời Định Hạo hơn một chút, nhưng vẫn tin tưởng, hỏi dò: “Vậy tiểu sư phó tính cô nương nhà bệnh gì ?”
Thời Định Hạo một nữa giơ tay lên bấm đốt ngón tay khắp nơi, chẳng bao lâu bắt đầu rung đùi đắc ý: “Cô nương nhà ngươi trúng độc, tối đa là ba ngày nữa, nếu thuốc giải thì ngay cả Đại La thần tiên cũng khó thể cứu .”
Hạ nhân hầu phủ đổi sắc mặt, vội vàng cúi mời Thời Định Hạo phủ: “Tiểu sư phó, mời ngài theo tiểu nhân phủ, tiểu nhân lập tức bẩm báo với hầu gia và phu nhân.”
Thời Định Hạo yên nhúc nhích, vẻ mặt kiêu ngạo: “Tiểu đạo đặt chân đến nơi phàm tục hồng trần.” Nói , rút từ trong tay áo một tờ giấy: “Đây là địa chỉ của Tái Hoa Đà, nếu chủ tử nhà ngươi suy nghĩ kỹ càng thì cứ đến đây xin thuốc, , cứ như , tiểu đạo cũng đây.”
Nói , vung tay áo rộng thùng thình lên, bụi đất mặt đất tung bay khiến hạ nhân hầu phủ thể nhắm hai mắt , chờ đến khi bọn họ mở mắt một nữa thì bóng dáng của tiểu đạo sĩ biến mất.
Sắc mặt của hạ nhân hầu phủ đổi rõ rệt, vội vã chạy hầu phủ.
Nửa canh giờ , chuyện tương tự xảy ở cổng lớn Nam Hoà bá phủ.
…
“Tỷ tỷ, biểu hiện như thế nào?”
“Vô cùng hảo, kỹ năng diễn xuất thể sánh với ảnh đế.”
“Ảnh đế là gì?”