Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-08-31 15:44:33
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hân tỷ nhi, con chồn Xích Diễm đúng là của ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quên là của Thời gia, chỉ Thời gia , ngươi mới thể theo, là Thời gia, ngươi cống hiến cho nhà một chút cũng khó đến thế ?”
Thời Phù Hân đột nhiên mỉm : “Nhị cô cô, bà sai, so với Thời gia, con chồn Xích Diễm thực sự chẳng là gì cả.”
“ con chồn Xích Diễm quá hiếm , một giọt m.á.u của nó ít nhất cũng giá ngàn vàng, thể bắt con chồn Xích Diễm cho Thời gia, chuyện thể coi là cống hiến đúng ? Còn bà thì ? Ta cũng cần nhiều lắm, đưa cho mười vạn lượng bạc, con chồn Xích Diễm sẽ thuộc về bà.”
“Ta bỏ con chồn Xích Diễm, bà bỏ tiền, chúng cùng góp một viên gạch cho tiền đồ của bá phủ.”
Thời Ngọc Hoa ngẩn .
Mười vạn lượng bạc… Cô nương c.h.ế.t tiệt Thời Phù Hân thể mở miệng như chứ?
Ngay cả những khác trong phòng cũng giật giật mí mắt.
Thời Phù Hân mỉm Thời Ngọc Hoa: “Nhị cô cô, bà gì? Sao , trong mắt bà, bá phủ và tiền đồ của đại bá phụ đáng giá mười vạn lượng bạc ?”
Thời Ngọc Hoa hồi phục tinh thần, Thời Phù Hân đang cố ý chơi , bà tức giận : “Ngươi tiền đến điên , lấy mười vạn lượng bạc cho ngươi?”
“Nguỵ gia đấy!”
Thời Phù Hân tỏ vẻ đương nhiên: “Sao , bà vắt chày nước, vô công nhận ân tình của Võ An hầu phủ? Nếu bà như , dứt khoát để phụ và đại bá trực tiếp đưa con chồn Xích Diễm đến phủ Võ An hầu là , cần gì nhờ đến bà và Nguỵ gia nhúng tay ?”
“Ngươi…”
Lúc Thời Ngọc Hoa chỉ Thời Phù Hân nhanh mồm nhanh miệng, nhưng ngờ đầu óc của nha đầu cũng xoay chuyển nhanh như : “Ngươi bỏ qua và Nguỵ gia, tuyệt đối !”
Để tạo dựng mối quan hệ với Võ An hầu phủ, đó đó bà chịu đựng nỗi tức giận lớn đến nhường nào?
Bởi vì chuyện con chồn Xích Diễm cắn , Nguỵ gia đều bất mãn với bà , bà bà còn tước đoạt quyền quản gia của bà , Nhược Tịch cũng chịu ấm ức nhỏ, bà tích cực nghĩ cách giúp Võ An hầu con chồn Xích Diễm như chính là để nhà chồng thể thấy bản lĩnh của bà một nữa.
Nha đầu c.h.ế.t tiệt Thời Phù Hân dám bỏ qua bà và Nguỵ gia, thì tất cả những gì bà đều ngâm nước nóng.
Thời Phù Hân khoanh hai tay ngực, lạnh: “Nhị cô cô, bà là của Thời gia, nên cống hiến cho Thời gia, nhưng chẳng bà cũng là nữ nhi của Thời gia ? Sao , bà chỉ khác trả giá, còn thì ở bên cạnh mát ăn bát vàng? Bà cũng cách moi móc của phúc đấy!”
Nhìn nữ nhi Lục tôn nữ đến mức á khẩu thể trả lời, trong lòng Thời lão phu nhân tràn ngập thất vọng, giơ tay lên vẫy tay với Thời Ngọc Hoa: “Sắc trời còn sớm nữa, con và cô gia dẫn theo bọn nhỏ trở về .”
Không lấy con chồn Xích Diễm, Thời Ngọc Hoa rời , nhưng khi thấy Thời lão phu nhân và Thời lão thái gia đều với ánh mắt khó coi, bà căm giận dậy:
“Phụ , mẫu , Võ An hầu tiếng tính, nể mặt mũi, nếu con chồn Xích Diễm thể trị căn bệnh của ngài , ngài sẽ bỏ qua. Nếu chúng chủ động đưa đến, ngài còn niệm tình chúng , nếu chờ ngài đến hỏi… Có lẽ ngài sẽ cho bá phủ mặt mũi.”
“Vì bá phủ, vì đại ca, hai vẫn nên suy nghĩ kỹ càng thì hơn, hai ngày nữa con sẽ trở về.”
Thời Phù Hân còn Thời Ngọc Hoa nhớ mong nữa, lạnh lùng theo bà Nguỵ Nhược Tịch và bà tử hồi môn đỡ cửa, vội vàng theo bà .
“Nhị cô cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-249.html.]
Thời Ngọc Hoa đầu về phía Thời Phù Hân đang mỉm về phía : “Sao , ngươi nghĩ thông suốt, đồng ý giao con chồn Xích Diễm cho ?”
Thời Phù Hân đến mặt Thời Ngọc Hoa, nhón chân lên, cúi ghé sát tai bà , dùng giọng chỉ hai thể thấy: “Ta cho bà , sẽ thả con chồn Xích Diễm , bà đừng hòng lấy đồ của để tạo ân tình, kiếm lợi lộc!”
Thời Ngọc Hoa mở to hai mắt : “Ngươi dám!”
Nụ mặt Thời Phù Hân càng sâu hơn nữa: “Con chồn Xích Diễm là của , thế nào thì thế đó. Còn bà? Bà là cái thá gì? Bà tư cách gì khoa tay múa chân ở đây? Là một kẻ bất lực chỉ dám về mẫu gia hoạnh hoẹ!”
Thời Ngọc Hoa tức giận, tức giận đến cực điểm, tức giận đến mức thể nên lời, chỉ thể phẫn hận chỉ Thời Phù Hân, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
“Mẫu !”
Nguỵ Nhược Tịch nhận Thời Ngọc Hoa gì đó thích hợp, vội vàng giúp bà thuận khí, đó bất mãn Thời Phù Hân: “Hân biểu , ngươi gì với mẫu mà khiến tức giận thành thế ?”
Thời Phù Hân mỉm lui về phía mấy bước: “Ngươi đừng trách , thường nếu kim cương vàng thì đồ sứ, mẫu ngươi dùng đồ của khác để kiếm lợi, mới khác vài câu thể chịu , năng lực thừa nhận đúng thật là quá…”
“Ngươi hãy khuyên nhủ mẫu ngươi , để bà tự hiểu lấy một chút!”
Nguỵ Nhược Tịch khó thể tin về phía Thời Phù Hân, nụ mặt lục biểu rạng rỡ xinh như , nhưng trong miệng thốt những lời sắc bén hơn cả d.a.o nhỏ!
“Ngươi thật quá đáng!”
Nụ của Thời Phù Hân càng rạng rỡ hơn nữa, nàng chậc chậc hai tiếng: “Ngươi quả hổ là nữ nhi ruột thịt của mẫu ngươi.”
Nhìn thấy đám Thời đại lão gia về phía , Thời Phù Hân cũng ở bọn họ gì là lấy đại cục trọng, nàng chắp hai tay lưng, nhảy nhót rời khỏi Ý Tường viện.
…
Trong xe ngựa Nguỵ gia, nhị cô gia Nguỵ Vũ Trạch thê tử tức giận đến sắc mặt trắng bệch, những an ủi, ngược còn hừ lạnh oán giận: “Ta thấy nàng càng ngày càng coi trọng ở bá phủ, ngay cả một nha đầu cũng dám cưỡi lên đầu nàng.”
Thời Ngọc Hoa mím chặt môi, phản bác trượng phu.
Nguỵ Nhược Tịch yếu ớt trả lời: “Phụ , liên quan đến mẫu , là Hân tỷ nhi quá lợi hại.”
Nguỵ Vũ Trạch hừ lạnh một nữa, Thời Ngọc Hoa trách mắng: “Nàng là trưởng bối, Hân tỷ nhi là vãn bối, nàng nhiều với một vãn bối gì, để mất phận.”
“Còn nữa, nếu nàng nhạc phụ nhạc mẫu thiên vị giúp đỡ cả nhà Thời Chính Hoà, tại còn để đại ca mặt ngay tại chỗ, các nàng thể âm thầm tìm Chính Hoà chuyện ?”
Thời Ngọc Hoa nhịn nữa: “Chẳng là do trong lòng quá sốt ruột , nếu ý tưởng, tại đó khi bảo chuyện với đại ca, nhúc nhích?”
Nguỵ Vũ Trạch hừ lạnh: “Chuyện nhà các nàng, tại nhúng tay ? Hơn nữa cũng thể ngờ rằng chỉ một chút chuyện nhỏ như nàng cũng thể giải quyết !”
Nghe , Thời Ngọc Hoa tức giận đến hộc máu, kể từ khi thành , bà và Nguỵ Vũ Trạch ở chung với theo cách , mặc dù trong lòng tức giận, nhưng bà cũng thể gì ông .
Nghĩ đến thái độ của Thời lão thái gia và Thời lão phu nhân đối với bà hôm nay, trong lòng Thời Ngọc Hoa càng đau đớn hơn nữa.
, bà chút ích kỷ, nhưng nếu đưa con chồn Xích Diễm cho Võ An hầu phủ, Thời gia cũng nhận lợi lộc mà, tại phụ mẫu nghĩ đến, cứ khăng khăng bảo vệ nha đầu dã man Hân tỷ nhi chứ.