Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 332
Cập nhật lúc: 2025-09-02 07:42:13
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, Thời Phù Hân xoay rời .
Bình Yên dừng một chút, dậy đuổi theo.
Chẳng bao lâu , Thời Phù Hân đến Ý Tường đường.
“Lục cô nương, lão phu nhân ở Phật đường, mời theo lão nô tới đó.”
Thời Phù Hân thoáng qua An ma ma, theo bà đến tiểu Phật đường.
Trong Phật đường, Thời lão phu nhân đang quỳ gối tượng Phật, trong tay ngừng khảy Phật châu bằng gỗ đàn hương, miếng lúc đóng lúc mở, giống như đang niệm kinh.
An ma ma dẫn Thời Phù Hân ngay lập tức lui ngoài.
Thời Phù Hân đó một lúc, thấy Thời lão phu nhân để ý đến nàng, thấy chiếc bàn ghế nơi nàng phạt chép Kinh Kim Cường vẫn còn đó, bèn lặng lẽ đến xuống, chủ động cầm lấy bút, bắt đầu chép kinh thư.
Hai tổ tôn, một niệm kinh, một chép kinh thư, ai quấy rầy ai.
Chẳng bao lâu , sắc trời bên ngoài trở nên tối mịt.
Thời lão phu nhân mở mắt , Thời Phù Hân đang vùi đầu chuyên tâm chép kinh thư, lẩm bẩm : “So với biên quan, kinh thành cũng chỗ , cũng chỗ .”
“Ở biên quan nhiều quy tắc đến thế, cần chịu quá nhiều trói buộc nên một việc thì , sẽ gây ảnh hưởng quá lớn.”
“ kinh thành thì khác, kinh thành là một nơi chú trọng quy củ, mối quan hệ giữa con với con giống như một tấm lưới lớn, nếu động một , chẳng khác nào động cả tấm lưới lớn .”
“Lúc , nếu trực tiếp giải quyết tất cả chuyện giống như khi còn ở biên quan, chỉ cần một chút bất cẩn, chỉ bản liên luỵ mà ngay cả nhà cũng gặp tai hoạ theo.”
Thời Phù Hân những gì Thời lão phu nhân , im lặng một chút, vẫn ngừng bút: “Tôn nữ cảm thấy, bất kể là kinh thành biên quan, tất cả đều dựa năng lực để chuyện.”
Thời lão phu nhân: “ , con bất kể đến nữa thì năng lực bản mạnh mẽ mới là đạo lý, nhưng năng lực mạnh mẽ cũng liên quan gì đến sức mạnh võ công của một .”
“Trên giang hồ ít võ giả cửu phẩm, nhưng bao nhiêu trong họ thể khai tông lập phái. Nếu một chỉ dựa chút công phu tuỳ tiện xằng bậy, thì điều đang chờ đợi nàng cuối cùng cũng là kết cục gì.”
Sắc mặt Thời Phù Hân nhàn nhạt: “Đó là vì bọn họ đủ mạnh.”
Ngón tay đang khảy chuỗi phật châu của Thời lão phu nhân dừng : “Một cho dù sở hữu năng lực mạnh mẽ đến thì đó cũng chỉ là lòng dũng cảm của một thất phu, lòng dũng cảm của một thất phu chỉ thể lo cho bản .”
“Cho dù mạnh như tuyệt điên tông sư nữa, thì cũng cúi đầu vì những phía , trừ phi cả đời cô độc một , nếu thể chạy thoát sự quấy nhiễu của hồng trần.”
Thời Phù Hân mím môi tiếp.
Thời lão phu nhân tiếp tục khảy chuỗi phật châu: “Từ xưa đến nay bao nhiêu đạt quyền lực và địa vị chỉ dựa vũ lực? Cho dù nhất thời , cuối cùng cũng thể giữ .”
“Vũ lực, bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá một mạnh , nếu sẽ chuyện những cao thủ bát cửu phẩm hộ vệ cho khác.”
Thấy Thời Phù Hân gì, Thời lão phu nhân đưa mắt nàng một cái: “Vũ lực đơn giản thô bạo chỉ thể giải quyết một phần vấn đề, nhiều lúc chỉ thể trị ngọn trị gốc.”
“Ở một nơi trật tự, quy tắc và vô mạng lưới nhân mạch đan chép như kinh thành, nếu sống một cuộc sống hơn thì chỉ dựa vũ lực, mà là đầu óc.”
“Nếu một thể hiểu rõ ràng mạng lưới quan hệ đó, thể nắm bắt quy tắc, cho dù chỉ là một thái giám, một cung nữ nữa, bọn họ cũng thể g.i.ế.c c.h.ế.t một sủng phi cao cao tại thượng.”
Thời Phù Hân im lặng trong chốc lát: “Tổ mẫu đúng, nhưng cháu cảm thấy thể hiện vũ lực một cách thích hợp khiến đau cũng là một chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-332.html.]
“Nếu một chuyện sai lầm, cứ thế trách phạt một cách đau ngứa thì đối phương sẽ nhớ kỹ, dù con đều thích khích mềm sợ ác.”
“Đối với một , nếu đánh đau, đối phương sẽ kính sợ là gì.”
Thời lão phu nhân về phía Thời Phù Hân, thấy nàng vẫn nhanh chậm chép kinh thư, bà thể nàng lọt tai bao nhiêu, bèn vẫy tay : “Được , sắc trời còn sớm nữa, cháu trở về .”
Thời Phù Hân dứt khoát đặt bút xuống, dậy hành lễ: “Tổ mẫu, tôn nữ về .”
Nhìn thấy Thời Phù Hân rời , Thời lão phu nhân cũng khỏi Phật đường, thấy Thời lão thái gia vẫn còn đợi ăn cơm tối, bà đến xuống: “Nha đầu tin .”
Không tin bà sẽ chủ cho Âm tỷ nhi, nên mới tự tay giáo huấn Tăng thị .
Thời lão thái gia an ủi : “Cả nhà lão tứ mới trở về một năm, bà cứ từ từ dạy dỗ, chúng nó sẽ nỗi khổ tâm của bà.”
Thời lão phu nhân xoa xoa trán: “Tin đồn đính hôn giữa Âm tỷ nhi và La Nguyên Thanh nhanh chóng sáng tỏ, suy nghĩ thật kỹ xem chuyện nên như thế nào.”
Mặc dù thanh danh của Khánh Quốc công phủ , nhưng cũng là Quốc công phủ, với tình hình mắt của Thời gia, đúng là bất cứ lợi thế gì để lấy đá chọi đá với bọn họ.
Thời lão thái gia im lặng một chút: “Sau để cả nhà Chính Hoà và cả nhà Chính Khôn gặp mặt nữa.”
Thời lão phu nhân gật đầu: “Chỉ cần bọn họ thể bình an việc gì là cảm ơn trời đất .”
Chuyện La Nguyên Thanh chơi đùa vui vẻ với nam nhân khác vây xem cũng chỉ là một chuyện phong lưu, vốn tưởng rằng mấy ngày nữa nó sẽ phai nhạt, ngờ ngày hôm khi thượng triều, Ngự Sử Đài- Phạm ngự sử dùng việc để buộc tội Khánh Quốc công phủ.
Trách cứ hậu duệ Khánh Quốc công phủ tu bất chính, tạo thành ảnh hưởng đến bầu khí trong xã hội.
Lần , chuyện phong lưu biến thành chuyện lớn.
Đặc Sát ty.
Diệp Mặc mới trở về từ địa lao thấy Triệu Kính mỉm bước đến.
“Mồm mép của Phạm ngự sử nhanh nhẹn, yêu cầu Hoàng thượng trách phạt Khánh Quốc công ngay mặt triều đình, Khánh Quốc công phạt bổng lộc một năm, đóng cửa một tháng, là để ông dạy dỗ hậu duệ trong phủ.”
Thấy Diệp Mặc phản ứng gì, Triệu Kính ông đang bất mãn với sự trừng phạt : “Hình phạt của Hoàng thượng cũng thể coi là nhẹ.”
Diệp Mặc hừ một tiếng: “Không đau ngứa, thể coi là xử phạt gì chứ?”
Triệu Kính: “Khánh Quốc công trách phạt mặt , cũng coi như mất hết mặt mũi.”
Diệp Mặc ông : “Ngươi cảm thấy Khánh Quốc công là cần mặt mũi ?”
Triệu Kính: “…”
Diệp Mặc để ý đến ông , khẽ híp mắt: “Phái tìm hiểu một chút, tại Khánh Quốc công nhắm nha đầu ?”
Triệu Kính gật đầu: “Yên tâm , sẽ đích chằm chằm.” Nói , ông thoáng qua Diệp Mặc, mỉm trêu chọc : “Haiza, là nào bất cứ liên quan gì đến bốn tiểu tử , bây giờ đang gì ?”
Diệp Mặc nhíu mày: “Có quen bọn họ là chuyện của , đồ của , cho dù chính thức thì cũng cho phép khác bắt nạt.”
Khánh Quốc công phủ ngự sử buộc tội, còn Hoàng thượng trách phạt mặt , điều khiến ít mở rộng tầm mắt.
“Khánh Quốc công phủ đắc tội với ai ?”
“Tại như ? Tên La Nguyên Thanh việc đắn với nam nhân, còn khác vây xem ngay mặt, chuyện thực sự ảnh hưởng lắm, ngự sử buộc tội cũng là chuyện bình thường mà.”