“Thất Lang, chỉ cần  dám nghĩ, cố gắng vì nó thì  gì là  thể.”
Đôi mắt của Lý Thất Lang tỏa sáng: “Thật  ạ? Chúng  thật sự  thể   xe ngựa như ?  mà hình như chỉ  quý nhân mới   thôi.”
Lý Ngũ Nha lầm bầm : “Quý nhân thì  , chỉ cần chúng  cố gắng phấn đấu thì chúng  cũng  thể trở thành quý nhân.”
Lời  của   khích lệ,  mặt Lý Thất Lang hiện vẻ kích động.
Lý lão phu nhân  bên cạnh dường như đang sợ hãi vì chuyến  của quý nhân thì   cuộc  chuyện của hai tỷ , vẻ mặt bà   đổi, vội vàng  đầu  về hai .
Thấy hai tỷ  tỏ vẻ tự tin cùng với sự điềm tĩnh khác   bà  và những  khác  kinh sợ bởi quý nhân,  mặt Lý lão phu nhân lộ  vẻ phức tạp,  đó chợt  thấy bà  lớn tiếng quát mắng:
“Hai ngươi câm miệng cho !”
“Ngồi xe ngựa cái gì, các ngươi mà cũng xứng  xe ngựa? Các ngươi  tư cách ?”
“Còn  trở thành quý nhân, cũng   rửa  mặt mà  xem  phận của  là gì, nếu các ngươi lớn trong quân đội thì chỉ  thể  quân hộ đê tiện mà thôi, cả đời  ở biên giới,  ở đồn Thiên Lĩnh.”
“Đừng suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây mà mơ tưởng hão huyền nữa,  mệnh của các ngươi  định, cả đời  chỉ xứng kiếm ăn ở biên quan mà thôi.”
Những lời quở trách nghiêm khắc  vẻ đặc biệt chói tai giữa đám  im lặng.
Người xung quanh đều khiếp sợ  Lý lão phu nhân.
Kim Nguyệt Nga tức giận đến run rẩy cả ,  chút nghiến răng nghiến lợi mà : “Mẫu , ngươi là nội tổ mẫu của đám Ngũ Nha, bọn nó là  đê tiện,  ngươi và phụ  là cái gì?”
Mọi   xong  càng thấy khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-46.html.]
“Nào  nội tổ mẫu nào mà mắng cháu gái ruột của  như ?”
Bị   vây xem, trong lòng Lý lão phu nhân cảm thấy căng thẳng, bà  vội vàng giải thích: “Đứa nhỏ   trời cao đất rộng, bà già như  lo lắng bọn nó đắc tội quý nhân.”
“Là  thì sợ nhất là  tự  hiểu , bà già  chỉ một lòng vì cái lợi của hai đứa cháu, mơ tưởng hão huyền cả ngày là  , còn  bằng thành thật về nhà trồng trọt.”
Nghe xong lời ,  ít  đồng tình mà gật đầu.
“Bà lão tuy là  ý , nhưng    nên nghiêm khắc như , hai đứa vẫn còn nhỏ,  xem, bà dọa chúng nó .”
Lý lão phu nhân ngượng ngùng gật đầu, nghiêng đầu  về phía Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang,   vài câu mềm mỏng để bỏ qua chuyện .
 ai ngờ  đưa mắt qua  đối diện với một đôi mắt đen bình tĩnh, từ trong đôi mắt đen đó, bà   cảm nhận  một chút độ ấm nào, trong phút chốc bà  thấy lạnh cả sống lưng, sợ tới mức  nhanh chóng rời  tầm mắt.
Lý Ngũ Nha yên lặng   nữa, ôm lấy Lý Thất Lang đang ủ rũ.
Hiển nhiên là Lý Thất Lang   lời  của Lý lão phu nhân đả kích.
Việc   Lý Ngũ Nha  tức giận, sự tự tin của Lý Thất Lang là điều khiến cô hài lòng nhất,  vì Lý gia nghèo rớt mồng tơi mà  tự ti như những đứa nhỏ khác trong thôn.
Vị nội tổ mẫu  của bọn họ thật sự  ,  tới mức  thấy chỗ nào !
Làm nhục cháu   mặt   như , phụ  của nàng thật sự là con của Lý gia ?
Trong lòng Lý Ngũ Nha sinh  hoài nghi với  thế của phụ  .
“Ngũ Nha!”
“Thất Lang!”