Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:30:22
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Hân cũng ở trong sơn động nữa, dậy đến cửa động, nắm lấy dây leo chuẩn nhảy xuống.
“Khoan .”
Thời Phù Hân đầu thì thấy Sở Diệu vẻ tự nhiên nàng: “Tay chân vô lực, phiền ngươi dẫn xuống.”
“Ngươi đúng là Tây Thi bệnh!”
Sở Diệu vô cùng bất mãn khi Thời Phù Hân dùng Tây Thi để miêu tả , nhưng còn kịp phát biểu ý kiến thì Thời Phù Hân ôm chặt lấy eo, dẫn theo nhảy xuống khỏi sơn động.
Chẳng bao lâu , hai đặt chân xuống mặt đất suôn sẻ.
Bản một tiểu nha đầu còn thấp hơn một cái đầu ôm xuống , trong lòng Sở Diệu chút khó chịu, nhưng khi nghĩ đến nguyên nhân tại tay chân trở nên yếu ớt vô lực, nơi đáy mắt trào dâng sự tức giận và sát ý.
Là sơ suất, thể ngờ rằng những đó lợi dụng mẫu phi để đối phó với .
Sở Diệu cố gắng đè nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, mới đầu thì thấy Thời Phù Hân đang ngẩng đầu lên đánh giá vách núi.
“Đừng nghĩ nữa, cho dù khinh công của ngươi cao như thế nào nữa cũng thể bay lên .”
Thấy Thời Phù Hân nghi ngờ , Sở Diệu cũng lười giải thích, một vách núi cao mấy ngàn mét, chút sức lực nào, ngay cả tuyệt điên tông sư cũng thể bay lên .
“Đi theo .”
Thời Phù Hân yên nhúc nhích: “Đi ?”
Sở Diệu nàng: “Chẳng ngươi tại Luân Hồi điện theo dõi ngươi ? Nếu thì theo .” Nói , vươn tay .
Thời Phù Hân nhíu mày: “Làm gì ?”
Sở Diệu: “Trên còn sức lực gì nữa, ngươi mau đỡ một chút.”
Thời Phù Hân trừng mắt một lúc lâu: “Uổng công ngươi sở hữu khuôn mặt tồi .”
Nghe , Sở Diệu chút kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu khôi phục bình thường, để Thời Phù Hân miễn cưỡng đỡ lấy .
“Tại những tên áo đen trở về ?”
Hai mới rời bao lâu, đám áo đen tìm tới.
Thời Phù Hân đỡ Sở Diệu bước nhanh về phía một lăng mộ: “Ta quan sát đám mặc áo đen đó , từ đầu đến cuối bọn họ từng đến gần chỗ , chúng thể trốn trong đó.”
Sắc mặt Sở Diệu chút giãy giụa: “Đó là lăng mộ của kẻ vô dụng.” Hắn đến gần, nhưng thấy đám thủ vệ áo đen tìm đến, chỉ thể căng da đầu trốn đó cùng với Thời Phù Hân.
...
“Đừng đóng !”
Thời Phù Hân dẫn theo Sở Diệu trốn lăng mộ lòng đất, đang định chuyển động chốt mở đóng cửa thì Sở Diệu vội vàng ngăn cản .
Thời Phù Hân kinh ngạc : “Đám áo đen vẫn đang tìm kiếm chúng khắp nơi đấy, nếu đóng cửa, cho dù đến gần, bọn họ cũng thể phát hiện sự khác thường ở bên .”
Nói xong, nàng lập tức chuyển động chốt mở.
Tiếng cọ xát vang lên, cánh cửa đá lăng mộ nhanh chóng chuyển động, ánh sáng dần dần giảm xuống.
Nhìn ánh sáng dần dần biến mất, mặt Sở Diệu tràn ngập sự căng thẳng và sốt ruột, chút hoảng hốt : “Ngươi thắp đuốc lên đóng cửa cũng muộn.
Hắn còn dứt lời, một tia sáng cuối cùng biến mất, xung quanh rơi một mảnh đen nhánh.
“Ngươi nhỏ giọng một chút, lớn tiếng như sợ thu hút đám mặc áo đen đến đây ?”
“Ta bảo ngươi thắp cây đuốc vách đá lên, nhanh lên!”
Giọng của Sở Diệu kích động chói tai, giống như thứ gì đó kích thích, Thời Phù Hân cũng cảm xúc của ảnh hưởng một chút: “Ngươi gấp gì chứ, đang tìm đuốc.”
“Cây đuốc ở vách đá, ngươi nhanh lên.” Giọng sốt ruột của Sở Diệu gần như hỏng mất.
Thời Phù Hân khẽ nhíu mày, sờ cây đuốc vách đá, mở mồi lửa , một tiếng “xèo” vang lên, thắp sáng ngọn đuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-467.html.]
Không gian đen nhánh ngay lập tức ánh lửa chiếu sáng.
Thời Phù Hân đầu về phía Sở Diệu, phát hiện đang dựa vách đá, mồ hôi đầm đìa, cả lùi xơ, giống như một con cá mắc cạn.
“Ngươi ?”
Nhìn thấy mặt Sở Diệu vẫn còn lưu vẻ sợ hãi, Thời Phù Hân chút kinh ngạc chút hoang mang.
Sở Diệu cố gắng hết sức xoa dịu tâm trạng hoảng loạn căng thẳng, hít sâu vài , tức giận về phía Thời Phù Hân, với giọng điệu lắm: “Ta bảo ngươi thắp đuốc lên , tại ngươi ?”
Thời Phù Hân nhíu mày: “Sở Diệu, chuyện gì xảy với ngươi, nhưng nhắc nhở ngươi rằng nợ ngươi bất cứ điều gì cả, chuyện gì thì , đừng động một chút là phát hoả với .”
Sở Diệu về phía Thời Phù Hân, ấn trái tim vẫn còn đang đập dữ dội, nhắm mắt im lặng dựa tường.
Thời Phù Hân cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng, bắt đầu đánh giá địa cung lăng mộ mà đang ở, đang định bước về phía xem thử thì thấy Sở Diệu kìm nén : “Ta thích phòng tối.”
Bước chân Thời Phù Hân khựng một chút, đầu về phía Sở Diệu, chẳng lẽ mắc chứ sợ giam cầm trong bóng tối?
Nhìn dáng vẻ vô lực mềm nhũn của , lửa giận trong lòng Thời Phù Hân giảm xuống một chút: “Ngươi còn thể ? Chúng bên trong xem thử?”
Sở Diệu con đường đá tối tăm sâu thẳm, cảm giác cắn nuốt ập đến khiến sợ hãi tới mức nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, một lát mới về phía Thời Phù Hân: “Không thể trong đó.”
Thời Phù Hân: “Tại ?”
Sở Diệu im lặng: “Ngươi tại nơi gọi là lăng mộ của kẻ vô dụng ?” Thời Phù Hân còn kịp trả lời, tiếp tục : “Chỗ chính là nơi Luân Hồi điện truyền công.”
“Những hút nội lực sẽ c.h.ế.t ngay lập tức, một thậm chí còn sống sót mấy năm, kéo dài chút tàn, , quỷ quỷ.” Hắn nhạo một tiếng: “Nơi chính là khu mộ chờ c.h.ế.t chuẩn cho bọn họ.”
Thời Phù Hân nhíu mày: “Có Luân Hồi điện của các ngươi chút tà ác ?”
Sắc mặt Sở Diệu nhàn nhạt, mặt quá nhiều cảm xúc, chỉ : “Mọi đều thứ cần mà thôi, nhân quả tuần thôi mà.”
Bởi vì Luân Hồi điện, mới cơ hội kế thừa nội lực của một vị tuyệt điên tông sư, đây là cơ hội của , cũng là nhân quả mà chấp nhận.
Một ngày nào đó, cũng sẽ khác hút khô nội lực, đó chờ c.h.ế.t trong khu mộ của kẻ vô dụng .
Thời Phù Hân đang định thì đó thì đột nhiên biến sắc, vội vàng bước đến đỡ Sở Diệu dậy, rút cây đuốc vách đá , nhét trong tay Sở Diệu, đó nhanh chóng bên trong.
“Có đến.”
“Không thể trong.”
“Không sâu , chỉ là trong đó trốn một chút thôi.”
“Kẽo kẹt…”
Tiếng cửa đá di chuyển vang lên, Thời Phù Hân kịp thêm gì nhanh chóng dập tắt cây đuốc.
Gần như trong khoảnh khắc đó, Thời Phù Hân cảm nhận bộ sức nặng cơ thể của Sở Diệu đều đè lên , thở cũng trở nên gấp gáp hỗn loạn, mãi đến khi cửa lăng mộ ánh sáng hắt , tình hình của Sở Diệu mới hơn một chút.
“Lạch cạch…”
Có thứ gì đó ném trong, lăn lộn mặt đất.
Chẳng bao lâu , một mùi hôi thối xộc sống mũi Thời Phù Hân và Sở Diệu.
Sau khi ngửi thấy, sắc mặt Sở Diệu lập tức đổi, bất chấp những lời dặn dò đó, bất chấp việc thể ở trong gian u ám nhỏ hẹp, kéo Thời Phù Hân phía trong.
Trước cửa lăng mộ, mấy tên áo đen lượt ném ba viên thuốc màu đen mới dừng tay.
“Nếu Sở Diệu trốn ở bên trong thì ?”
“Không thể nào, chúng lục tung mộ cốc lên , chỉ chỗ là tìm kiếm. Sở Diệu chúng sẽ dễ dàng tiến lăng mộ của kẻ vô dụng nên chỗ chính là nơi ẩn nấu nhất của .”
“Lần Sở Diệu mọc cánh cũng thể bay .”
“Chúc mừng Sở Thận, Sở Diệu kế thừa nội lực của tuyệt điên tông sư, khi hấp thụ, ngươi nhất định sẽ trở thành cao thủ một hai của Luân Hồi điện.”
Mấy tên thị vệ áo đen đồng loạt chúc mừng một thanh niên chừng hai mươi tuổi.