Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 468

Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:30:23
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người thiếu niên khiêm tốn xua tay: “Vẫn bắt Sở Diệu mà.” Mặc dù như , nhưng sự kích động và phấn khích trong mắt thể che giấu .

Mấy tên áo đen khác đưa mắt một cái, đều cúi đầu xuống, che giấu sự ghen ghét trong lòng.

Sở Thận một tổ phụ trưởng lão, bất kể bọn họ như thế nào nữa cũng thể so với .

“Chúng thôi, lẽ Sở Diệu là một miếng thịt cá thớt .”

Sở Diệu dẫn đầu tiến lăng mộ, nhưng thị vệ áo đen khác theo sát đó.

Trong lăng mộ chỉ một lối , ngay khi mấy , Sở Diệu kéo Thời Phù Hân trăm bước.

Vừa mới dừng bước, Sở Diệu nhanh chóng mò mẫn vách đá, khi chạm một cái hố nhỏ thể phát hiện, nhánh chóng đè xuống.

Ngay lập tức, sàn nhà chân lõm xuống, hai cùng rơi xuống.

Chờ đến khi đám Sở Thận cầm cây đuốc đến, sớm còn bóng , chỉ thể đánh liều thâm nhập sâu hơn trong lăng cung.

“Bịch bịch!”

Thời Phù Hân và Sở Diệu nện thật mạnh lên mặt đất, hai đều nhịn hét lên đau đớn.

Viên thuốc màu đen mà Sở Thận sử dụng là do Luân Hồi điện đặc chế dùng để đối phó với tuyệt điên tông sư, dược tính mạnh.

Trong con đường đá chật hẹp, khói độc lan truyền nhanh, tránh cũng thể tránh , cho dù Thời Phù Hân và Sở Diệu đều nhanh chóng ngừng thở, nhưng vẫn hít một ít.

Lúc , mặc dù cả hai vẫn còn ý thức, nhưng mất kiềm kiểm soát cơ thể.

Lại rơi trong bóng tối một nữa, những cảm xúc như căng thẳng, sợ hãi, bất lực, sắp chết… Ngay lập tức bao trùm lên Sở Diệu, rên rỉ nức nở giống như một bóng đè.

Nghe thấy âm thanh hoảng sợ sụp đổ của Sở Diệu trong bóng tối, Thời Phù Hân nhanh chóng kích hoạt dị năng dị liệu để loại bỏ độc tố do hít khói độc trong cơ thể .

Khoảng nửa canh giờ , khi Sở Diệu sắp thể thở nữa thì một tiếng “cạch” vang lên, Thời Phù Hân bật lửa lên.

Ánh lửa mỏng manh yếu ớt giống như suối nguồn sự sống, mang đến sức sống cho Sở Diệu.

Nhìn thấy Sở Diệu ướt đẫm, giống như mới vớt từ trong nước lên, Thời Phù Hân lặng lẽ cầm lấy bật lửa mà đang túm chặt trong tay.

Ánh lửa càng lớn, Sở Diệu thở phào nhẹ nhõm một giống như đang bóp cổ thì buông lỏng .

Thời Phù Hân cầm cây đuốc lên lẳng lặng chờ Sở Diệu khôi phục sự bình tĩnh.

Sau khi bình thở, Sở Diệu về phía Thời Phù Hân: “Sao ngươi thể cử động ?”

Thời Phù Hân: “Ta bách độc bất xâm.”

Sở Diệu: “…”

Thời Phù Hân : “Ngươi thi châm, điều động nội lực giúp ngươi ?” Nàng dừng một chút: “Lúc nội lực của ngươi bạo động, một khi điều động nội lực, chỉ e ngươi sẽ chịu phản phệ.”

Sở Diệu sợ phản phệ, nỗi đau đớn phản phệ chịu đựng nhiều năm cũng thành thói quen, việc cấp bách hiện giờ chính là nhanh chóng thoát khỏi tình trạng khó khăn mắt: “Được.”

Thời Phù Hân gỡ trâm cài đỉnh đầu xuống, vặn mở viên trân châu trâm cài, để lộ chuôi trâm trống rỗng, nàng nhanh chóng đổ mười mấy cây ngân châm.

Sở Diệu lặng lẽ , ánh mắt lấp lánh.

Thời Phù Hân liếc một cái, nhanh chậm thi châm : “Diệu tam công tử, chúng cũng thể coi là cùng chung hoạn nạn, khi thoát hiểm, ngươi nhất định che chở một chút.”

Sở Diệu nàng: “Ngươi cần che chở ?”

Thời Phù Hân: “Đương nhiên, thế nào, ngươi ?”

Sở Diệu gì.

Thời Phù Hân bĩu môi, chuyên tâm thi châm.

“Ta sẽ điều động nội lực giúp ngươi , đó chỉnh sửa gân mạch, như ngươi sẽ chịu phản phệ nhẹ hơn một ít.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-468.html.]

Một canh giờ , Sở Diệu dậy với vẻ mặt đau khổ, đó bắt đầu khoanh chân vận công, chống chọi phản phệ nội lực.

Chờ đến khi sắc mặt của bình tĩnh , Thời Phù Hân mới : “Ta thấy thiên phú luyện võ của ngươi cũng tồi, tại ngươi tự luyện võ mà thừa kế nội lực của khác?”

“Nếu nội lực thể khác hấp thu kế thừa một cách tuỳ tiện như , chẳng bộ võ lâm giang hồ sẽ trở nên hỗn loạn ?”

“Ngẫm cũng đây là điều thể thực hiện .”

Sở Diệu im lặng trong chốc lát, lẽ vì lúc đang suy yếu, lẽ bởi vì bản đang ở trong căn phòng mà lúc bé chịu đủ trừng phạt đau khổ, ngay khi Thời Phù Hân cho rằng sẽ trả lời thì Sở Diệu mở miệng: “Lúc đó cố gắng để tiếng .”

Thời Phù Hân: “Hả?”

Sở Diệu: “Ta tiến Luân Hồi điện năm mười tuổi.”

Thời Phù Hân tỏ vẻ khó hiểu: “Cho nên?”

Sở Diệu nàng: “Chẳng lẽ ngươi bên ngoài gì về ? Năm mười tuổi, dâm loạn thị nữ của phụ , cố ý gây rối, là một tên quỷ đói háo sắc, là một tên súc sinh xứng .”

Thời Phù Hân: “Cho nên ngươi giận dỗi và tiến Luân Hồi điện?”

Nghe thấy câu , Sở Diệu kinh ngạc Thời Phù Hân: “Ngươi tin những chuyện dơ bẩn đó ?”

Thời Phù Hân “ừ” một tiếng, cho Sở Diệu một ánh mắt “ đầu óc”.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Sở Diệu hiếm khi nở một nụ : “Không giận dỗi, là nắm giữ vận mệnh của , khác tuỳ tiện vấy bẩn giẫm đạp một nữa.”

Thời Phù Hân suy nghĩ một chút : “Nếu ngươi những chuyện đó thì ngươi mặt rõ chứ, nếu ngươi đủ năng lực thì thể tìm trưởng bối giúp đỡ.”

Sở Diệu bày vẻ mặt châm biếm: “Vô dụng thôi, bộ vương phủ ngoại trừ mẫu phi và tiểu , ai tin tưởng cả, mẫu phi phụ vương yêu thích nên căn bản giúp gì .”

“Về phần những khác trong vương phủ, điều bọn họ hy vọng nhất chính là đời một như , chính bọn họ là lan truyền nhiều nhất những lời đồn đãi bên ngoài.”

Thời Phù Hân im lặng: “Nhà các ngươi thật phức tạp.”

“Chúng rời khỏi đây bằng cách nào?”

Chờ đến khi Sở Diệu thể dậy, Thời Phù Hân bắt đầu hỏi thể rời .

Thạch thất khép kín, thông qua tinh thần lực, nàng cũng phát hiện chỗ nhô lên lõm xuống rõ ràng nào, Thời Phù Hân mò mẫn một lúc lâu vẫn tìm cách ngoài.

Sở Diệu dùng tay đo lường bức tường đá một phen, đó gõ nhẹ vài cái, ngay đó thạch thất khép kín mở .

Trước khi rời , Sở Diệu nghiêm túc về phía Thời Phù Hân: “Sau khi rời khỏi đây theo sát , tuyệt đối chạy lung tung.”

Thời Phù Hân gật đầu, mặc dù nàng dùng tinh thần lực để tìm hiểu rõ ràng tình hình đại khái của khu lăng mộ, nhưng loại cung điện ngầm như thế thích lắp đặt cơ quan, nàng hết sức chú ý.

Ngay đó, hai khỏi thạch thất.

Bên ngoài thạch thất là một con đường đá dài tối, Thời Phù Hân lẳng lặng theo phía Sở Diệu- Người đang hết sức đề phòng cẩn thận, hai mới bao lâu thì thấy một tiếng gào rống đau đớn thống khổ vang lên ở phía .

Sở Diệu biến sắc, đầu về phía Thời Phù Hân: “Chúng nhanh chóng rời khỏi nơi , lát nũa bất kể thấy gì nữa, nhớ kỹ, tuyệt đối gây tiếng động.”

Nói xong, nắm lấy cổ tay Thời Phù Hân, cây đuốc đang cháy rực, hít thở sâu mấy , đó đột nhiên thổi tắt.

Thời Phù Hân hợp tác, cũng hỏi bất cứ điều gì cả.

Trong bóng đêm, Sở Diệu cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lôi kéo Thời Phù Hân bước nhanh về phía .

Cũng may, chẳng bao lâu , phía xuất hiện ánh sáng, đồng thời tiếng hét tê tâm liệt phế cũng càng thêm rõ ràng.

Phía cuối con đường đá là một thạch thính đặt quan tài đá.

Trong đại sảnh của mỗi căn phòng đều mười quan tài đá.

Lúc , trong đại sảnh phòng năm, một lão giả thon gầy râu tóc hoa râm bù xù đang xếp bằng quan tài đá, hai mắt nhắm nghiền, hai tay đưa về phía .

Ở giữa trung cách đó chừng một mét, hai tên thị vệ áo đen đang treo lơ lửng trung, cho dù bọn họ giãy giụa như thế nào nữa cũng một sức mạnh vô hình hút lấy chặt chẽ, tiếng gào rống hoảng sợ tuyệt vọng phát từ trong miệng bọn họ.

Nghe thấy tiếng gào rống dần dần thu nhỏ, bước chân Sở Diệu nhanh hơn.

Nếu thoát khỏi mộ cốc, nhất định qua chủ điện Luân Hồi điện, khu mộ của kẻ vô dụng lối dẫn đến chủ điện, nhưng nhất định trải qua thạch thính.

Loading...