Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 493
Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:30:50
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhóm sát thủ mặt áo đen đang giao thủ với bọn họ, về phía mặt trắng áo trắng tường thanh, mặc dù trong lòng chút kiêng kỵ, nhưng vẫn phát động tấn công về phía đại hoàng tử một nữa.
Trên thành lâu, Thời Phù Hân thở dài một câu: “ là cho mặt mũi mà.”
Nói , nàng đột nhiên vung chiếc quạt xếp trong tay một cái, những chiếc lá cây bay trung lập tức trở nên sắc bén như lưỡi dao.
Sau đó, một cảnh tượng đáng sợ xuất hiện, ngoại trừ mấy cao thủ cửu phẩm , mấy tên sát thủ áo đen khác đều lặng lẽ ngã xuống đất, chẳng bao lâu , cổ bọn chúng xuất hiện một vết máu, m.á.u tươi nhanh chóng chảy xuống đất.
Xung quanh đại hoàng tử- Người đang đám sát thủ áo đen bao vây tấn công lập tức quét sạch.
Đại hoàng tử ngơ ngác nữ tử áo trắng tường thành, lúc , thể đến đây để cứu .
, quen một lợi hại như .
Chẳng lẽ là phụ hoàng phái đến cứu ?
Phía bên , mặt đen cũng nhanh chóng giải quyết các cửu phẩm đang bao vây , đó tường thành với ánh mắt sáng ngời.
“Đây là hắc bạch song sát mà!”
Còn một đợt sát thủ đang ẩn trong bóng tối nữa, nhưng bọn họ dám hiện .
Võ công của mặt trắng và mặt đen quá cao cường, mặt đen coi mấy cao thủ cửu phẩm như củ cải trắng mà giết, mặt trắng càng khoa trương hơn, trực tiếp coi sát thủ như rau hẹ mà cắt, một nhát chí mạng.
...
Bên ngoài cổng thành Dương thành, đám sát thủ mai phục trong bóng tối lặng lẽ rút lui, trong cửa thành, các quan viên đó tỏ vẻ vờ như thấy việc đại hoàng tử tập kích và g.i.ế.c hại đang thấp thỏm lo âu.
“Đại nhân, bây giờ đây? Mở cửa thành ?”
“Mở cái rắm, lúc nãy mở, bây giờ mở, chẳng đang với đại hoàng tử chuyện chúng khác tập kích ? Cứ chờ , chờ của đại hoàng tử đến gõ cổng, đến lúc đó chúng sẽ để thủ vệ lĩnh tội, cứ … Lúc tối bọn chúng uống rượu nên ngủ quên.”
“Làm như liệu ?”
“Không cũng , hình phạt cho tội thất trách còn nhẹ hơn nhiều so với tội nhắm mắt ngơ việc đại hoàng tử tấn công.”
Trên lâu thành, Thời Phù Hân “” thấy bộ hành động của các quan viên trong thành, Sở Diệu ở đó, đại hoàng tử sẽ cả, nàng lập tức nhún một cái, nhanh chóng biến mất trong màn đêm bao phủ ở Dương thành.
Sở Diệu thấy, lập tức bay lên thành lâu, trong quá trình đó, b.ắ.n một viên đá, “cạch” một tiếng, hòn đá va chạm lên cửa thành, đồng thời lớn tiếng : “Đại hoàng tử đến, mau mở cửa thành.”
Vừa đáp xuống thành lâu, ánh mắt của Sở Diệu lập tức dán chặt bóng màu trắng đang lao vút mái hiên, chờ đến khi thấy vệ binh áo đen mang theo đến và hộ tống đại hoàng tử về phía cửa thành, mới vội vàng lao nhanh đuổi theo.
…
Sau mấy ngày đường liên tục, Thời Phù Hân cũng mệt mỏi, nàng đang định tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi mới đến thăm ca ca , nhưng ngờ Sở Diệu đuổi theo về phía .
Người đuổi theo nàng gì?
Thời Phù Hân đầu thoáng qua Sở Diệu đang đuổi theo phía , khẽ nhướng mày, bắt đầu dùng tốc độ cao nhất bay vút qua mái hiên.
Rất khó tìm một tuyệt điên tông sư, Sở Diệu chính là một luyện tập cùng tồi.
Vì thế, bên ánh trăng trong Dương thành, hai bóng một đen một trắng giống như ma quỷ, một một nhanh chóng bay mái hiên.
Trong bầu trời đêm thỉnh thoảng phát âm thanh xe tan khí.
Âm thanh lớn lắm, nếu là võ giả cửu phẩm trở nên thì căn bản thể phát hiện nguồn gốc âm thanh.
Đó chính là tiếng lá cây và phi đao chạm .
“Vèo!”
Một chiếc lá chia thành hai mảnh lặng lẽ rơi xuống đất.
Quỹ đạo của phi đao bay ngược, hoặc cắm vách tường, hoặc cắm mặt đất.
Trong cuộc tranh tài , cả hai đều chừng mực, gây bất cứ động tĩnh nào quá lớn, bọn họ đều đang cố gắng tìm hiểu trình độ của đối phương thông qua màn giao thủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-493.html.]
Sở Diệu: Tên Bạch Nguyệt Quang chắc chắn là tuyệt điên tông sư, nội lực hề thua kém .
Thời Phù Hân: Võ công của gia hoả Sở Diệu tăng cường, hổ là thiên tài luyện võ căn cốt kỳ giai, kế thừa nội lực của tuyệt điên tông sư, cộng thêm sự tu luyện của bản , bây giờ còn lợi hại hơn nữa.
Sở Diệu đánh một trận với Bạch Nguyệt Quang, đáng tiếc khinh công của đối phương quá mạnh, thể tiếp cận đối phương.
“Ầm ầm…”
Ngay khi Sở Diệu đang suy nghĩ xem thế nào mới thể đuổi kịp Bạch Nguyệt Quang thì bầu trời đêm đột nhiên vang lên một tiếng sấm.
Giang Hán xảy hạn hán nghiêm trọng hai năm liên tiếp, khi bắt đầu mùa đông chỉ mới vài cơn mưa nhẹ rải rác, bây giờ thấy tiếng sấm vang lên, các bá tánh Giang Hán đang ngủ say đều tỉnh giấc, tất cả đều đồng loạt mỉm .
Tiếng sấm vang dội to lớn như , thể thấy trời sẽ đổ mưa to.
Trong tiếng sấm ầm ầm, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời đêm.
Sau đó Sở Diệu kinh ngạc thấy, trong khoảnh khắc tia chớp xuất hiện, Bạch Nguyệt Quang- Người đó còn bay lượn nhẹ như chim yến lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống từ mái hiên, “bịch” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Là tư thế ngã sấp mặt!
Sau đó, một tia chớp khác cắt ngang qua bầu trời đêm.
Tiếp theo, Sở Diệu rõ ràng thấy Bạch Nguyệt Quang mới chật vật mặt đất lập tức run lên một cái, suýt chút nữa quỳ rạp mặt đất một nữa.
Sở Diệu tỏ vẻ ngạc nhiên, Bạch Nguyệt Quang sợ sấm chớp ?
Chuyện kỳ quái!
Sở Diệu kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng cũng ý thức cơ hội đến, nhanh chóng lao về phía Bạch Nguyệt Quang.
“Ầm ầm!”
Trên bầu trời đêm vẫn còn vang lên tiếng sấm, hơn nữa càng ngày càng xu thế mãnh liệt.
Kiếp Thời Phù Hân lôi điện đánh c.h.ế.t nên chỉ cần đặt trong lôi điện, tận sâu trong linh hồn nàng sẽ theo bản năng bộc phát nỗi sợ hãi sâu sắc, trong lúc nhất thời, chân tay trở nên mềm nhũn.
Thời Phù Hân thể kiểm soát nỗi sợ hãi, chờ đến khi nàng cưỡng ép bình tĩnh thì phát hiện Sở Diệu đến gần, chỉ còn cách mười mấy mét.
Sấm sét ầm vang, những cơn gió mạnh rít gào trong khí, thổi bay bụi đất, cũng cuốn theo lá cây.
Chiếc quạt xếp trong tay Thời Phù Hân vẫn nhẹ một cái, đó vẫy vẫy vài về phía Sở Diệu đang chạy tới, chỉ trong thoáng chốc, những chiếc lá cây vốn dĩ còn đang bay múa hỗn loạn trong trung giống như nhận mệnh lệnh, mãnh liệt tấn công về phía Sở Diệu.
Sở Diệu tận mắt chứng kiến cảnh tượng đám sát thủ mặc áo đen lặng lẽ lá cây cắt qua yết hầu, bất cứ năng lực phản kích nào mà bỏ mạng như thế nào, khi thấy lá cây tấn công về phía , thể dừng bước, lực đối phó.
Chờ đến khi Sở Diệu phá vỡ màn tập kích của những chiếc lá cây, đường phố còn bóng dáng của Bạch Nguyệt Quang.
“Bạch Nguyệt Quang…”
Sở Diệu giơ tay lên, mu bàn tay đang ngừng đổ máu, sắc mặt ngưng trọng.
Những chiếc lá cây chỉ nhẹ nhàng bay xẹt qua mu bàn tay nhưng để miệng vết thương như thế , nội lực của Bạch Nguyệt Quang còn thâm hậu hơn so với những gì nghĩ!
Sở Diệu đường phố cơn giống bão, lặng lẽ chằm chằm về phương hướng Bạch Nguyệt Quang biến mất, một lúc lâu mới nhanh chóng xoay , tìm đại hoàng tử.
…
Khi đại hoàng tử Sở Diệu và vệ binh áo đen hộ tống bố chính sử phủ nghỉ ngơi, thì cách Dương thành chừng một trăm dặm, An quốc công Tiêu Tử Thanh may mắn như .
Tất cả các hộ vệ bảo vệ Tiêu Tử Thanh đều g.i.ế.c chết, ngay khi Tiêu Tử Thanh cho rằng cũng sắp xuống hoàng tuyền thì tên sát thủ áo đen dùng một chưởng đánh hôn mê bất tỉnh.
Khi Tiêu Tử Thanh tỉnh một nữa, phát hiện hai tay trói chặt lưng, hai chân cũng trói, trong miệng cũng nhét một mảnh vải, đang trong một chiếc xe ngựa, bên cạnh là gã tuỳ tung Đa Phúc với cả chi chít vết thương.
Để bảo vệ Tiêu Tử Thanh, Đa Phúc trúng ít nhát đao, quần áo cũng nhiễm hồng.
Nhìn thấy lồng n.g.ự.c Đa Phúc vẫn đang ngừng phập phồng, Tiêu Tử Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm một , ngay đó đánh giá chiếc xe ngựa.
Trong xe ngựa bất cứ thứ gì cả, cửa sổ xe khoá chặt, bên ngoài cũng thấy tiếng chuyện, chỉ xe ngựa đang di chuyển nhanh.