Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 495

Cập nhật lúc: 2025-09-06 13:30:52
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nhiên, bất chấp cảm giác đau đớn, ánh mắt chằm chằm nữ tử mặc áo đen đang bàn ngủ cách đó xa.

“Không đang mơ.”

Thực sự là nàng , tam cô nương Thời gia, Thời Phù Âm.

Là nàng cứu .

Tiêu Tử Thanh cố gắng hết sức xuống giường, mới giày xong thấy giọng kinh ngạc của Thời Phù Âm.

“An quốc công, ngài tỉnh ?”

Nhìn thấy Thời Phù Âm mỉm , lỗ tai Tiêu Tử Thanh lập tức đỏ bừng, bây giờ mặc quần áo, nhưng cùng với cảm giác ngượng ngùng, trái tim cũng thể kiểm soát đập thình thịch.

“Đa tạ Thời tam cô nương cứu mạng, tuỳ tùng của như thế nào ?”

Thời Phù Âm thấy Tiêu Tử Thanh mới tỉnh dậy, đầu tiên là hỏi thăm tình hình của tuỳ tùng, trong lòng càng ấn tượng với : “Vết thương của nghiêm trọng, nhưng bôi thuốc , để hai hộ vệ trông chừng , ngài cần lo lắng.”

Nói , thấy vết m.á.u vai , nàng nhíu mày : “Miệng vết thương của ngài nứt , ngài nhúc nhích, sẽ bôi thuốc thêm cho ngài.”

Tiêu Tử Thanh cảm thấy vô cùng hổ khi để một cô nương thấy cơ thể trần truồng của , đang từ chối, nhưng khi thấy Thời Phù Âm cầm thuốc đến đây, chỉ thể căng da đầu im lặng.

Nhìn thấy Thời Phù Âm nhẹ nhàng cởi băng vải , Tiêu Tử Thanh bỗng nhiên nghĩ đến, đó quần áo cũng là do nàng cởi đúng ?

Nghĩ đến đây, lỗ tai Tiêu Tử Thanh càng đỏ hơn nữa.

Sau khi cởi băng vải, Thời Phù Âm chuẩn bôi thuốc.

“Sẽ đau một chút, ngài chịu đựng nhé!”

Thời Phù Âm Tiêu Tử Thanh, để chuẩn tâm lý, nhưng phát hiện sắc mặt đổ bừng, nàng lập tức hoảng hốt: “Không , chẳng lẽ là miệng vết thương nhiễm trùng nên phát sốt ?”

Nói , nàng duỗi tay sờ trán Tiêu Tử Thanh.

Thời Phù Âm chạm trán Tiêu Tử Thanh, mu bàn tay lập tức truyền đến cảm giác nóng bỏng đến phỏng tay.

khi bàn tay Thời Phù Âm chạm , Tiêu Tử Thanh cảm nhận một cảm giác mát lạnh từ đầu truyền xuống, nhanh chóng trấn áp sự khô nóng trong cơ thể.

Tầm mắt của hai chạm trong trung, dừng một chút đó giống như điện giật đột nhiên tách .

Tiêu Tử Thanh mặt sang chỗ khác, dám Thời Phù Âm nữa.

Khi Thời Phù Âm chú ý đến lỗ tai đỏ bừng của Tiêu Tử Thanh, nàng nghĩ đến chuyện gì đó, lỗ tai cũng đỏ theo.

Lúc , hai đều cảm thấy trái tim giống như nhảy ngoài, âm thanh “thình thịch thình thịch” chạm tai, thể phân biệt là tiếng tim đập của là của đối phương.

“Ta bắt đầu bôi thuốc.”

“Ừ.”

“Sẽ đau đấy.”

Tiêu Tử Thanh Thời Phù Âm xem thường: “Ta sợ đau.” Nam tử hán thể sợ đau ?

Thời Phù Âm một cái, bình thuốc trong tay run lên, rắc thuốc bột xuống miệng vết thương.

“A!”

Tiêu Tử Thanh nhịn kêu đau một tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ nhăn nhỏ của , Thời Phù Âm cong môi : “Đau thì kêu lên, đây cũng là chuyện mất mặt gì. Cả nhà chúng đều sợ đau, nếu thương, chắc chắn sẽ hết lên, kêu sẽ còn đau như nữa.”

Nghe thấy câu , trong bôi thuốc đó, mặc dù Tiêu Tử Thanh vẫn cố gắng kìm nén nhưng sắc mặt thả lỏng hơn nhiều.

“Đa tạ tam cô nương.”

Sau khi bôi thuốc xong, ánh mắt của hai chạm một nữa, nhưng ngay lập tức tách .

“An quốc công, ngài cần khách khí như , lúc ngài cũng từng giúp .”

Thời Phù Âm đưa lưng về phía Tiêu Tử Thanh thu dọn hộp thuốc.

Tiêu Tử Thanh nàng, do dự một chút nhưng vẫn : “Ngươi đừng gọi là An quốc công, quá khách khí, hãy gọi là Tử Thanh .”

Thời Phù Âm khựng một chút, ngay đó nhỏ giọng “ừ” một tiếng.

Tiêu Tử Thanh thấy nàng đồng ý, sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ, lấy hết can đảm hỏi: “Chuyện là… Ta thể gọi ngươi là Âm tỷ nhi ?”

Bàn tay đang cầm hộp thuốc của Thời Phù Âm siết chặt: “Sao cũng , chắc là ngài đói bụng đúng ? Ta ngoài lấy cơm cho ngài.” Nói , nàng vội vàng khỏi phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-495.html.]

Tiêu Tử Thanh nhíu mày dáng vẻ chạy trối c.h.ế.t của Thời Phù Âm, đưa tay lên che chắn trái tim vẫn đang đập kinh hoàng, cảm nhận sự vui sướng khôn xiết trong lòng .

Thời Phù Âm chạy khỏi phòng cũng dựa lưng vách tường, đưa tay lên che ngực, ánh mắt sáng ngời.

Dương thành.

Thời Định Hiên dẫn theo một đội bộ khoái nha môn tổng bộ phương nam đến bố chính sử phủ, khi bái kiến đại hoàng tử, y để bộ khoái thuộc hạ của ở bố chính sử phủ bảo vệ đại hoàng tử, còn y rời một .

Chờ đến khi y xuất hiện một nữa là ở cửa của một khách điếm bên cạnh cổng thành.

“Hân tỷ nhi!”

Lúc đầu y truyền tin cho về chuyện xảy ở phía bên , nhưng chuyện liên quan đến an nguy của đại hoàng tử, trong kinh thành quá nhiều gây bất lợi cho đại hoàng tử, y yên tâm về những khác nên chỉ thể gửi bồ câu đưa thư cho .

Thời Phù Hân quan tâm ca ca : “Ca ca, gầy , bộ khoái mệt đúng ?”

Trên mặt Thời Định Hiên mang theo ý , : “Huynh mới việc trong nha môn tổng bộ phương nam, nhiều chuyện thể quen thuộc, nên mệt hơn so với những khác một chút…” Còn kịp xong, thấy nghiêm túc .

“Ca ca, tại vai của thương?”

Giọng điệu của Thời Phù Hân mang theo vẻ khẳng định, trực tiếp khiến Thời Định Hiên sửng sốt thôi.

“Muội đừng lo lắng, .”

Trên mặt Thời Định Hiên vẻ chột , một tháng , khi y đang xử lý một vụ án giang hồ thì rơi vòng vây tấn công của bộ môn phái, vai một ngọn giáo dài đ.â.m xuyên qua.

Sau một tháng tĩnh dưỡng, bây giờ vết thương gần như khỏi hẳn, ngờ nhạy bén đến thế, lập tức phát hiện .

“Ngồi xuống, để xem cho , đừng để mầm mống di chứng nào.”

Thời Định Hiên tin tưởng y thuật của , y mỉm xuống ghế, cởi cúc áo , để lộ phần vai .

“Vết thương đ.â.m xuyên qua vai, thế mà ?”

Nhìn thấy nhăn mặt kiểm tra vết thương, mặt Thời Định Hiên mang theo ý dịu dàng, giải thích : “Lần thương chỉ là chuyện ngoài ý , sẽ chú ý, khi trở về, tuyệt đối với phụ mẫu.”

Thời Phù Hân trả lời, chỉ hỏi: “Có bây giờ thể tự do cử động cánh tay nữa ?”

Thời Định Hiên gật đầu.

Thời Phù Hân hừ một tiếng: “Cũng may đến, nếu cánh tay của chắc chắn sẽ để di chứng, thể cử động linh hoạt như nữa.”

Thời Định Hiên cũng cảm nhận chuyện , y còn tưởng rằng là do vết thương vẫn khỏi hẳn.

Thời Phù Hân lấy ngân châm mang theo bên : “Để châm cứu cho .”

Khi đ.â.m ngân châm bả vai Thời Định Hiên, Thời Phù Hân lặng lẽ kích hoạt dị năng trị liệu.

Thời Định Hiên chỉ cảm thấy trong khoảnh khắc ngân châm đ.â.m trong cơ thể, miệng vết thương bắt đầu ngứa ngáy, đó trở nên tê dại.

“Cạch!”

Cánh cửa phòng đột nhiên bên ngoài đá văng, ngay đó, một thanh niên béo mập xông , mới xông chỉ bả vai trần truồng của Thời Định Hiên hét lớn.

“Hiên Hiên hổ, thế mà chơi trò cởi quần áo cùng với khác.”

Thấy ngoài xông phòng, Thời Phù Hân lập tức sang, ánh mắt sắc bén như dao, nếu cảm nhận nguy hiểm, chiếc ngân châm trong tay bay vụt ngoài.

“A!”

Người thanh niên ánh mắt của nàng doạ cho sợ hãi, nhảy bên ngoài phòng hét lớn: “Thư Thư cứu mạng, !”

“Vân Quyển im lặng!”

“Ca ca im lặng!”

Một thiếu nữ áo tím bước phòng với vẻ mặt hổ, Thời Định Hiên và nàng đồng thời lên tiếng ngăn cản thanh niên béo mập.

Thời Phù Hân thấy ca ca quen đối phương, lặng lẽ buông bàn tay đang kẹp ngân châm xuống.

Thanh niên béo mập thấy thiếu nữ áo tím , giống như thấy cứu tinh, “vèo” một cái, chạy vọt lưng thiếu nữ với tốc độ cực nhanh, che giấu cơ thể lớn gấp đôi cơ thể của thiếu nữ ở phía , cảnh giác thò đầu Thời Phù Hân.

“Thư Thư, nọ hung dữ, mở to mắt trừng , sợ.”

Tống Vân Thư nhanh chóng thoáng qua Thời Định Hiên đang mặc áo, về phía Thời Phù Hân, đó nắm lấy cánh tay béo mập của ca ca , xoay rời .

Đáng tiếc thể kéo .

“Ca ca, chúng thôi.”

Loading...