Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 539

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:51:33
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“À , các ngươi , Lý Chính Khôn- Người đánh cắp phận của phụ các ngươi gả nữ nhi của ông cho tứ hoàng tử.”

Nghe thấy những lời triệu tiểu công tử , nghĩ đến cảnh tượng thấy, Thời Phù Hân và Thời Định Hạo đưa mắt một nữa.

Triệu tiểu công tử chạm Thời Định Hạo một chút: “Nhìn dáng vẻ của tứ hoàng tử, hình như thích cô nương Lý gia, các ngươi thù oán với Lý gia, nhất nên cẩn thận một chút.”

Sau khi xong, Thời Định Húc theo bản năng lên tiếng: “Phù Chi tỷ tỷ sẽ hại Thời gia.”

Triệu tiểu công tử liếc một cái, ồ một tiếng: “Ngươi quên mất Ngũ Lang rời khỏi kinh thành như thế nào ?”

Thời Định Húc gì, trong lòng ghi nhớ việc , dự định khi hồi phủ sẽ với tổ phụ tổ mẫu.

Thời Phù Hân và Thời Định Hạo phản ứng gì, giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền, đám Lý gia thể leo lên tứ hoàng tử cũng là năng lực của bọn họ.

“Bên đang chơi trò phun lửa, vẫn thể hiểu bọn họ như thế nào, hôm nay nhất định tìm hiểu rõ ràng, chúng mau qua đó xem .”

Triệu tiểu công tử, Thời Định Hạo và Thời Định Húc ở phía , Thời Phù Hân ở phía .

Sau khi trời tối, xe kết hoa bắt đầu diễu hành đường, càng ngày càng nhiều , trực tiếp ngăn cách Thời Phù Hân và ba Thời Định Hạo.

Thời Phù Hân thể thấy ba đang xem phun lửa, Lãnh ma ma và Tiểu Phương theo bên cạnh nên cũng chen qua đám đông để tụ họp với bọn họ, mà sang trò đoán đố đèn ở tửu lầu bên cạnh.

“Diệu ca, thạch lựu béo đang ở bên .”

“Bên nhiều như , thạch lựu béo chen chúc sang một bên , là để xuống gọi nàng lên đây nhé?”

Trên tầng ba tửu lầu, Sở Diệu và Mạnh Mặc Linh đang dứng lan can, từ cao xuống tất cả thứ đường.

Sở Diệu liếc mắt Mạnh Mặc Linh một cái: “Ngươi trở nên ân cần chu đáo như từ khi nào thế?”

Mạnh Mặc Linh ngượng ngùng mỉm : “Chẳng là nhờ tiền thạch lựu béo cung cấp cho các bên một cái tết trọn vẹn ? Chúng thể quan tâm thì quan tâm một chút thôi.”

Sở Diệu hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi tiền từ ?”

Mạnh Mặc Linh vội vàng lấy lòng: “Đương nhiên là vì Diệu ca minh thần võ, một khôn khéo như thạch lựu béo, nhưng chẳng vẫn vẫn thể khiến nàng ngoan ngoãn đưa tiền lên cho , điều chứng tỏ điều gì, chứng tỏ thạch lựu béo vẫn thể thoát khỏi lòng bàn tay của ?”

Sắc mặt của Sở Diệu hơn một chút, đang định gì đó thì sắc mặt khựng một chút.

Trên đường phố, một chiếc đèn hoa sen đưa đến mặt Thời Phù Hân.

Thời Phù Hân kinh ngạc ngẩng đầu theo chiếc đèn hoa sen, thì thấy Phạm tiểu hầu gia đang tặng đèn hoa sen cho nàng, sắc mặt càng thêm ngơ ngác.

Đôi mắt hạnh trợn tròn, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, mặt mang theo sự kinh ngạc, nhưng trong mắt loé lên sự kinh hỉ thể che giấu.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ ngốc nghếch của Thời Phù Hân, Phạm tiểu hầu gia đưa tay lên miệng che nụ nhẹ khoé môi, đó đưa chiếc đèn hoa sen trong tay đến mặt Thời Phù Hân một nữa.

Thời Phù Hân dùng ngón trỏ chỉ : “Tặng cho ?”

Phạm tiểu hầu gia mỉm gật đầu: “Lúc nãy mới thấy cô nương chằm chằm ngọn đèn hoa sen , đúng lúc trả lời đáp án câu đố của ngọn đèn , nên mượn hoa hiến Phật dùng nó tặng cho cô nương.”

Thời Phù Hân chớp chớp mắt, lúc nãy nàng chìn chằm chằm đèn hoa sen ? Chắc là nàng đang ngẩn thôi, nhưng, chuyện còn quan trọng nữa.

“Ta thích ngọn đèn !”

Thời Phù Hân mỉm nhận lấy hoa đăng, còn quên tỏ vẻ cảm tạ.

Nhìn Thời Phù Hân thực sự vui, Phạm tiểu hầu gia nhịn mỉm một nữa.

Trên tửu lầu, Sở Diệu khẽ híp mắt .

Mạnh Mặc Linh ở bên cạnh “chậc chậc” lắc đầu: “Tiểu cô nương đều thích cái .”

Sở Diệu đầu : “Cái gì?”

Mạnh Mặc Linh chỉ Thời Phù Hân đang đến mức hai mắt híp ở bên : “Nhận lễ vật.”

Sở Diệu nhíu mày, chán ghét Thời Phù Hân ở lầu: “Đâu nàng lấy hoa đăng, cần gì vui vẻ như chứ?”

Mạnh Mặc Linh chút nên lời, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Tự lấy là một chuyện, khác tặng là chuyện khác.”

“Vậy ?”

Sở Diệu xoa cằm, giống như trầm tư suy nghĩ gì đó.

Mạnh Mặc Linh đánh giá sắc mặt của Sở Diệu: “Diệu ca, mấy câu với lâu lắm , xong đừng vui nhé?”

Sở Diệu liếc : “Có rắm mau thả!”

Mạnh Mặc Linh: “Ta cảm thấy nên học một cách để lấy lòng các cô nương !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-539.html.]

Ánh mắt Sở Diệu đột nhiên trở nên sắc bén, mặt rõ ràng cũng lấy lòng các cô nương?”

Mạnh Mặc Linh hít một thật sâu: “Diệu ca, tự nghĩ mà xem, nếu lúc khi cầu hôn Minh quốc công phủ, hao tốn chút tâm tư học cách lấy lòng Đông Phương Vân Dung thì nàng cũng đến mức gả cho lục hoàng tử .”

Sở Diệu nhíu mày: “Ta tiêu tốn tâm tư .”

Mạnh Mặc Linh thở dài: “Tâm tư của đều tiêu tốn lên chuyện thế nào mới thể ép Minh quốc công phủ đồng ý mối hôn sự , căn bản thể hài lòng Đông Phương Vân Dung.”

Hắn dừng một chút: “Diệu ca, nên học hỏi Khiêm ca ca, xem, cách lấy lòng các cô nương đến nhường nào.”

Sở Diệu nghĩ đến việc Sở Khiêm đích đến cửa hàng may mặc, cửa hàng trang sức lựa chọn đồ dùng cho nữ tử, hai hàng chân mày nhíu chặt, thử tưởng tượng cũng lượn lờ giữa một đống váy áo và đồ trang sức hoa hoè loè loẹt, trực tiếp lắc đầu.

“Qúa tục tằng!”

Mạnh Mặc Linh mệt mỏi thôi: “Đó chẳng là lấy lòng cô nương khác ? Tục tằng thì tục tằng!”

Sở Diệu gì, Thời Phù Hân đang mở một nụ ngọt ngào giống như con chim nhỏ nép theo Phạm tiểu hầu gia về phía .

gả Phạm gia, Thời Lục quá liều mạng.

“Cần gì giả vờ như chứ?”

Sở Diệu tin rằng một ngọn đèn hoa đăng thể khiến Thời Phù Hân vui vẻ như !

Mạnh Mặc Linh , nhưng ý kiến khác: “Có lẽ thạch lựu béo thực sự đang vui vẻ thì ?”

Sở Diệu hừ một tiếng: “Ngươi thì cái gì, Thời Lục giống như các nữ tử khuê các bình thường, nàng chắc chắn đang tính kế!”

Mạnh Mặc Linh về phía Thời Phù Hân một nữa, thạch lựu béo đang vui vẻ mà.

Trên đường phố, Thời Phù Hân thấy Phạm tiểu hầu gia chủ động ở mép ngoài, cố gắng hết tránh đường va chạm đến nàng, khoé miệng nhịn cong lên.

“Ngươi còn hoa đăng nữa ? Nếu ngươi , sẽ mua cho ngươi.”

“Không cần, ngọn đèn là đủ .”

Đột nhiên, phía vang lên tiếng náo động ồn ào, đường đồng loạt lao ngoài.

Dòng nhanh chóng ùa về phía nên khó tránh khỏi chen chúc va chạm, Phạm tiểu hầu gia cẩn thận che chở Thời Phù Hân trong góc, một tay chống lên vách tường, dùng cơ thể tạo thành một vùng an .

Thời Phù Hân tránh trong khu vực an , Phạm tiểu hầu gia đang đưa lưng về phía , trong mắt loé lên ánh sáng lấp lánh.

Tết Nguyên Tiêu năm nay thú vị như hơn nhiều so với năm ngoái.

Trên tửu lâu, Sở Diệu thấy bộ cảnh tượng ở trong mắt, ngọn đèn dầu chiếu rọi xuống đường phố, ánh mắt viên thạch lựu giống như trời.

Lúc , cũng thể cảm nhận sự vui vẻ toát từ Thời Lục.

thể hiểu .

Viên thạch lựu sẽ sợ chút đường ?

Cần gì chứ?

Giả vờ quá mức !

Dòng đường phố nhanh chóng qua , xung quanh trống trải hơn nhiều, Phạm tiểu hầu gia thu tay , để Thời Phù Hân ngoài: “Đêm nay nhiều xem hoa đăng như , một tiểu cô nương gia như ngươi tại ngoài xem hoa đăng một ? Người nhà ?”

Thời Phù Hân : “Ta cùng với hai và Triệu tiểu ca, chắc bọn họ đang xem xiếc.” Nói , nàng Phạm tiểu hầu gia: “Tiểu hầu gia, còn ngài thì ? Tại cũng xem hoa đăng một ?”

Phạm tiểu hầu gia : “Mẫu đang dẫn du ngoạn hồ xem đèn, thích lắm nên lên bờ tuỳ tiện dạo một chút.”

Thời Phù Hân: “Đi thuyền ngắm đèn , chắc chắn .”

Phạm tiểu hầu gia nàng: “Ngươi thích?”

Thời Phù Hân suy nghĩ một chút : “Ta bao giờ thuyền thưởng đèn.”

Phạm tiểu hầu gia mỉm : “Vậy ngươi thử ?”

Hai mắt Thời Phù Hân sáng lên: “Có thể ?”

Phạm tiểu hầu gia bật : “Chuyện thì , các của ngươi đang ở , cùng , để tránh bọn họ tìm thấy ngươi lo lắng.”

Vừa nhắc đến tào tháo tào tháo đến, Thời Định Hạo dẫn theo Thời Định Húc và Triệu tiểu công tử tìm đến đây.

Nhìn thấy Phạm tiểu hầu gia, cả ba đều chút kinh ngạc.

Thời Phù Hân vội vàng với ba chuyện Phạm tiểu hầu gia mời bọn họ chơi thuyền ngắm đèn, ba đều vỗ tay tán thành.

Phạm tiểu hầu gia dẫn bốn Thời Phù Hân gặp Thành Dương công chúa, mà tự gọi một chiếc thuyền hoa, dẫn theo bọn họ thưởng hồ ngắm đèn.

Loading...