Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 565
Cập nhật lúc: 2025-09-08 14:19:00
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cũng giống như ván cờ mà tỷ đang chơi , khi hạ cờ, chắc chắn thể ngờ rằng sẽ thất bại tay tỷ, bởi vì cảm thấy bố cục của cao siêu, trong suy nghĩ của , chắc chắn thể đánh thắng tỷ, nhưng thực tế thì ?”
“Thế giới luôn đổi ngừng, con đổi, thế cục đổi, tất cả thứ đều đang đổi, kinh nghiệm và khả năng ứng biến chỉ thể khi hành động, chứ dựa trí tưởng tượng.”
“Lần đại hoàng tử dám chống đỡ áp lực mặt, tỷ thực sự vui, quả nhiên hổ là đồ của tỷ.”
Thời Định Hạo nghiêm túc lắng , thấy thế cờ thất bại của bài cờ, chơi nữa.
Thời Phù Hân liếc mắt một cái: “Đệ vẫn còn cơ hội lật ngược ván cờ.” Nói , nàng cầm lấy quân cờ của hạ xuống một vị trí.
Thời Định Hạo , ánh mắt lập tức sáng ngời, hai tỷ tiếp tục hạ cờ.
Sau hơn mười mấy thất bại, cuối cùng Thời Định Hạo cũng thể thắng Thời Phù Hân một , nhếch miệng : “Tỷ tỷ, tỷ đúng, kinh nghiệm và suy ngẫm vô cùng quan trọng.”
…
Đầu tháng mười, khi tuyết rơi đầu mùa, An quốc công phủ tổ chức yến hội, các nữ quyến Thời gia cũng mời tham gia.
Sau khi đến hầu phủ, bởi vì Kim Nguyệt Nga nên Thời Phù Hân mấy hứng thú, nàng dựa cột đình, câu câu chuyện với tỷ Thời gia nhàm chán cảnh sắc trong viện.
Khi thấy chúng nữ quyến vây xung quanh Thành Dương công chúa về phía , nghĩ đến mẫu nàng bởi vì đó chịu nhục mặt ở phủ Thanh Dương công chúa nên mới ngoài, ánh mắt Thời Phù Hân trở nên lạnh lùng.
Sau đó, sắc mặt Thời Phù Hân khựng một chút.
Đi theo phía Thành Dương công chúa là Phạm Minh Vũ và cô nương Kim gia, hai sóng vai bên cạnh , cô nương Kim gia mỉm thẹn thùng.
“Vèo!”
Tầm mắt của các cô nương Thời gia đều về phía Thời Phù Hân.
Sắc mặt Thời Phù Hân nhàn nhạt, hề bất cứ d.a.o động nào.
Lúc đầu Phạm Minh Vũ cũng đến hậu viện của nữ quyến, nhưng Thành Dương công chúa cứ khăng khăng đến đây bái kiến Thái hầu phu nhân, chỉ thể theo.
Nhìn thấy Thời Phù Hân trong đình, Phạm Minh Vũ cũng sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nghĩ đến chuyện cho leo cây ở tết Trùng Dương, trong lòng lập tức trào dâng một cỗ tức giận.
Thời Phù Hân, bạc tình bạc nghĩa với như là vì cảm thấy thể ?
Phạm Minh Vũ nghiêng đầu sang Kim cô nương bên cạnh, khoé miệng khẽ cong lên, cúi đầu xuống, mỉm chuyện với nàng , lúc lên bậc thang còn đưa tay như như đỡ nàng một chút.
Nhìn thấy hành động mật giữa Phạm Minh Vũ và Kim cô nương, các cô nương Thời gia đều do dự thôi, mà Thời Phù Hân cũng chỉ một cái thu hồi tâm mắt, mặt thể bất cứ điều gì khác thường.
Phạm Minh Vũ thấy Thời Phù Hân trực tiếp mặt sang chỗ khác, khẽ mím môi , càng thêm dịu dàng với Kim cô nương.
Sau khi Phạm Minh Vũ theo Thành Dương công chúa phòng khách, càng ngày càng nhiều ánh mắt về phía , còn tiếng hả hê khi thấy khác gặp hoạ.
“Ta mà, Vĩnh Xuyên hầu phủ dòng dõi cao như , thể trúng Thời Phù Hân .”
“Lúc Phạm tiểu hầu gia đối với Thời Phù Hân lẽ chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, bây giờ ở bên cạnh một thời gian dài thấy chán, vẫn cảm thấy nên cưới một thê tử môn đăng hộ đối.”
“Cành cao dễ leo lên như , mặc dù Phạm tiểu hầu gia sắc mê mẫn, nhưng chẳng vẫn còn Thành Dương công chúa và Vĩnh Xuyên hầu trấn giữ cửa ải ?”
“ là trộm gà còn mất nắm gạo, Thời Phù Hân và Phạm tiểu hầu gia ngang nhiên qua như , liệu công tử nhà nào sẽ cưới một mà khác cần chính thê đây?”
“Chẳng Thời gia thích trèo cao ? Chính thê thì còn thể mà, chẳng thất hoàng tử nạp một cô nương Thời gia ?”
Nghe thấy những lời , các cô nương Thời gia tức giận thôi, nhưng tiện trực tiếp lý luận lớn chuyện, sắc mặt nào nấy đều trở nên thâm trầm.
Thời Phù Hân lướt qua những cô nương đang những lời ác ý cay nghiệt đó, với Tiểu Phương: “Đi hỏi thăm một chút xem các nàng là nhà ai.”
Các cô nương nghị luận với là chuyện bình thường, nhưng hiếm nào hề cố kỵ tiến hành công kích khác giống như hôm nay, rõ ràng đang bôi đen nàng.
Không các cô nương Thời gia cũng khác chỉ trích và bàn luận theo nên Thời Phù Hân dậy rời khỏi định, dạo quanh hoa viên hầu phủ.
Vừa mới dạo bao lâu thì thấy Phạm Minh Vũ.
Thời Phù Hân thấy , lập tức xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-565.html.]
“Khoan .”
Phạm Minh Vũ chạy chậm đến, ngăn cản mặt Thời Phù Hân: “Lục , thấy như ?”
Thời Phù Hân hề quy tội việc chỉ trỏ và bàn luận lên , chỉ : “Để tránh tỵ hiềm, cảm thấy chúng nên gặp .”
Phạm Minh Vũ đè nén đủ loại cảm xúc trong lòng, Thời Phù Hân: “Lục , lúc là chủ động tiếp cận , động lòng, bây giờ chỉ dùng một câu thích hợp phủ định tất cả, như công bằng với ?”
“Ta thư hẹn ngoài, rõ ràng chuyện, nhưng thậm chí còn trả lời dù chỉ một câu, để đợi suốt một ngày, hỏi , từ đến nay đều đang đùa giỡn với tình cảm của ?”
Thời Phù Hân nhíu mày: “Thư? Huynh thư cho lúc nào?”
Phạm Minh Vũ mỉa một tiếng: “Lục cô nương dễ quên như , là tết Trùng Dương tháng .”
Nhìn thấy sắc mặt kích động của Phạm Minh Vũ, Thời Phù Hân thoáng qua Tiểu Phương, Tiểu Phương lập tức lùi về phía , cảnh giác xung quanh.
Thời Phù Hân Phạm Minh Vũ: “Huynh gì với , , .”
Thấy , trong lòng Phạm Minh Vũ tức giận thôi: “Chúng ở bên cạnh khá , tại thích hợp?”
Thời Phù Hân trả lời, mà hỏi : “Trong yến hội ở phủ Thanh Dương công chúa hôm đó, mẫu gì với mẫu ?”
Sắc mặt Phạm Minh Vũ cứng đờ.
Thời Phù Hân thấy: “Xem , tình huống như , cảm thấy giữa và còn thể ở bên ?”
Thấy Phạm Minh Vũ mở miệng trả lời, Thời Phù Hân ngăn cản : “Ta hỏi , nếu mẫu vẫn luôn đồng ý chuyện giữa và , dự định sẽ gì?”
Phạm Minh Vũ: “Ta sẽ tiếp tục cầu xin bà , cầu xin cho đến khi bà đồng ý mới thôi.”
Thời Phù Hân một tiếng: “Cho nên dự định sẽ phó mặc chuyện giữa và tay mẫu , nếu mẫu đồng ý, đều vui vẻ, nếu mẫu đồng ý, bao giờ nghĩ đến sẽ ảnh hưởng như thế nào ?”
Phạm Minh Vũ hiểu ý của Thời Phù Hân lắm: “Ta , sẽ cầu xin cho đến khi mẫu đồng ý.”
Thời Phù Hân: “Mọi việc đều gì tuyệt đối, Phạm Minh Vũ, cho dù mẫu đồng ý , đối với mà cũng sẽ bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng còn thì ?”
“Huynh thấy những tin đồn nhảm nhí phía bên nữ quyến ?”
“Không chỉ , ngay cả thanh danh của các cô nương Thời gia cũng chịu ảnh hưởng.”
“Phạm Minh Vũ, định nghĩa hôn nhân như thế nào, nhưng theo , khi ở bên cạnh một , nếu đó thể khiến hơn, mới thể chọn .”
“ khi ở bên cạnh , cũng thấy đó, thứ nhận chính là mẫu chịu nhục, thanh danh của và các cô nương Thời gia hao tổn, xem còn thể ở bên cạnh nữa ?”
Phạm Minh Vũ ngơ ngác Thời Phù Hân: “Chẳng lẽ khi và ở bên , từng vui vẻ?”
Thời Phù Hân : “Những niềm vui mà cho , khác cũng thể mang đến.”
Phạm Minh Vũ giật .
Thời Phù Hân suy nghĩ một chút, dứt khoát rõ ràng chuyện hơn nữa: “Phạm Minh Vũ, thứ gì nhất từ ?”
“Lúc ở ở bên cạnh , sự chênh lệch về phận là thứ tồn tại chân thật nhất, lẽ bao giờ ý thức , tận sâu trong đáy lòng vẫn khinh thường và nhà .”
Phạm Minh Vũ kiên quyết phủ nhận: “Ta .”
Thời Phù Hân : “Vậy , tại khi mẫu ngươi nhục mẫu , là gì cả? Hôm nay nhắc đến chuyện đó, thậm chí còn một câu xin .”
“Tận sâu trong lòng , cho rằng mẫu thể nhục mẫu .”
Phạm Minh Vũ ngây ngẩn cả : “Ta…”
Thời Phù Hân: “Ta tôn trọng bình đẳng, chứ tặng cho những lễ vật rẻ tiền, những lễ vật đó thể tự mua, khác cũng thể tặng.”
“Phạm Minh Vũ, quen một thời gian, chúng đến trong hoà bình, trong hoà bình, ?”
Phạm Minh Vũ Thời Phù Hân: “Nếu đổi…”
Thời Phù Hân lắc đầu: “Huynh thể đổi , bởi vì đó mới là , giống như cũng thể đổi , bởi vì đó mới là . Hai ở bên cạnh nêu cần ép buộc đổi thì sẽ đau khổ.”
“Phạm Minh Vũ, , thật đấy, chỉ là giữa và thích hợp mà thôi.”