Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 572
Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:52:08
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong hoàng cung, sắc mặt của đại Yến vương cũng đổi rõ rệt.
Thánh sơn tuyết lở, đối với dân Bắc Yến mà nghĩa là trời cao trừng phạt.
Hồ Duyên chân nhân cũng thất thần trong chốc lát, lợi dụng sơ hở , Sở Diệu đánh một chưởng lồng n.g.ự.c , trực tiếp đánh bay xa hàng trăm mét, trong n.g.ự.c cũng phun một ngụm m.á.u tươi.
Nhân lúc Hồ Duyên chân nhân vẫn hồi phục tinh thần, Sở Diệu thẳng đến chỗ Diệp Mặc.
“Cạch cạch…”
Hắn mạnh mẽ phá vỡ lồng sắt, Sở Diệu kéo Diệp Mặc ngoài, vốn định đỡ Diệp Mặc rời , nhưng tứ chi ông đều đánh gãy, thấy , Sở Diệu chỉ thể khiêng vai.
“Rút lui!”
Sở Diệu bắt đầu dẫn theo thủ hạ rút khỏi hoàng cung Bắc Yến.
Hồ Duyên chân nhân thấy, cũng đuổi theo, Bắc Yến vương cũng lên tiếng yêu cầu ông đuổi theo, chỉ Thác Bạt Vân dẫn theo cấm vệ quân đuổi theo.
Lúc , tầm mắt của Bắc Yến vương và Hồ Duyên chân nhân đều chằm chằm về phía Thánh sơn.
Với sự kính sợ của dân Bắc Yến đối với Thánh sơn, nếu Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân đều đang ở thế thượng phong, hai chắc chắn sẽ để tuyệt điên tông sư Đại Sở kinh động đến Thánh sơn.
Bây giờ Thánh sơn tuyết lở…
Sắc mặt của Bắc Yến vương và Hồ Duyên chân nhân vô cùng khó coi, hai đối một, nhưng vẫn thể thắng .
“Đùng…”
“Đùng…”
“Đùng…”
Thánh sơn vẫn còn đang đổ sập, chân tướng sự thật thì tưởng trời phạt, sự thật đều hiểu rõ đó là do trận chiến khốc liệt giữa tuyệt điên tông sư, mặc dù đích đến đó, nhưng cũng thể tưởng tượng trận chiến kịch liệt như thế nào.
Sau khi dẫn theo của chạy khỏi kinh thành Bắc Yến, Sở Diệu mới về phía Thánh sơn Bắc Yến, ánh mắt cũng ngừng loé lên.
Một trận chiến khốc liệt như , sẽ tuyệt điên tông sư ngã xuống đấy chứ?
Bạch Nguyệt Quang.
Sở Diệu thoáng qua Diệp Mặc tra tấn đến mức còn hình , chỉ còn một thở trong xe ngựa, khẽ híp mắt .
Diệp Mặc là sư phụ của Bạch Nguyệt Quang, dựa theo tuổi tác của Diệp Mặc suy tính, lẽ Bạch Nguyệt Quang cũng chỉ trạc tuổi , cho dù lớn hơn một chút thì cũng lớn hơn nhiều lắm.
Một tuyệt điên tông sư hơn hai mươi mấy tuổi.
Lồng n.g.ự.c Sở Diệu chút phập phồng, Diệp Mặc là thiên tài võ học trăm năm khó gặp, việc thu nhận một vị đồ thiên tài cũng là điều thể hiểu .
, năng lực mà Bạch Nguyệt Quang bộc phát ngoài vẫn khiến hoảng hốt quá mức!
…
Trên Thánh sơn Bắc Yến, Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân đá bay ngược ngoài giữa những bông tuyết cuồn cuồn giống như bao cát, nện thật mạnh ở nền tuyết.
Hơi thở hai hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, bọn họ đều chằm chằm về phía tuyết lở, khi thấy một bóng dáng màu trắng nhanh chóng lao ngoài, trong mắt bọn họ đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Thời Phù Hân đáp xuống đất cách Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân chừng mười mấy mét, mặt cảm xúc hai , sửa sang trang phục, tay từ từ nâng lên.
Sau đó, ở giữa trung, hai thanh kiếm tuyết nhanh chóng ngưng tụ .
“Vèo vèo…”
Cùng với tiếng xé khí vang lên, hai thanh kiếm tuyết tấn công về phía Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân.
…
Trận tuyết lở kéo dài hơn nửa ngày, cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
“Đại nhân, hình như cấm vệ quân Bắc Yến đuổi theo chúng nữa.”
Sau khi thấy báo cáo của thủ hạ, sắc mặt Sở Diệu cũng d.a.o động, Bắc Yến để mặc bọn họ cứu Diệp Mặc , điều nghĩa là gì?
Bạch Nguyệt Quang thắng!
Tên ám vệ Đại Sở theo Sở Diệu đến Bắc Yến cũng tỏ vẻ vô cùng khiếp sợ, chiếc xe ngựa vốn đang di chuyển với tốc độ nhanh lúc cũng giảm bớt tốc độ, chỉ sợ xe ngựa xóc nảy qua lợi hại khiến Diệp Mặc mất thở.
Dưới chân núi Thánh sơn, Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân đó giống như hai vị hoà thượng, hai mắt nhắm nghiền, xếp bằng nền tuyết, bất động giống như hai pho tượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-572.html.]
Khi Bắc Yến phát hiện , bọn họ sợ tới mức lá gan nứt , bỏ chạy giống như đang chạy trốn.
Ngay đó, tin tức giống như gió lốc lan truyền khắp tứ phương.
“Đại nhân, Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân của Bắc Yến chết.”
Mặc dù trong lòng đoán thể sẽ tuyệt điên tông sư ngã xuống, nhưng Sở Diệu vẫn những lời của thủ hạ cho khiếp sợ thôi.
Bạch Nguyệt Quang lấy một địch hai, chỉ giành thắng lợi mà còn g.i.ế.c c.h.ế.t hai vị tuyệt điên tông sư Bắc Yến, võ nghệ của cao siêu đến nhường nào?
Những ám vệ khác mặt ở đây cũng khó thể tin , kiến thức bọn họ hạn hẹp, mà sự thật là tin tức về tuyệt điên tông sư ngã xuống giang hồ quá hiếm thấy.
Hầu hết các tuyệt điên tông sư khi cảm thấy đại hạn của sắp buông xuống, bọn họ sẽ lặng lẽ sắp xếp hậu sự cho , gần như sẽ tiết lộ tin tức ngoài.
Lần thì , hai vị tuyệt điên tông sư c.h.ế.t cùng một lúc, chuyện chắc chắn sẽ chấn động giang hồ, chỉ giang hồ mà triều đình cũng chấn động, danh tiếng của bạch nguyệt ngang lẽ sẽ vang vọng thiên hạ.
Sở Diệu thoáng qua xe ngựa, suy nghĩ một chút lên xe, Diệp Mặc chỉ còn chút tàn trong xe ngựa: “Bạch Nguyệt Quang g.i.ế.c c.h.ế.t Cưu Ma chân nhân và Cốc Hồn chân nhân của Bắc Yến.”
Cuối cùng Diệp Mặc cũng chút phản ứng, mí mắt mở một chút.
Sở Diệu thể thấy ánh mắt của ông , nhưng thể thấy rõ hàng lông mi run rẩy .
Diệp Mặc cũng kinh ngạc.
“Đồ của ngươi thực sự lợi hại đến đáng sợ.”
Diệp Mặc đáp .
Sở Diệu cũng thèm để ý, tiếp tục : “Có một đồ là tuyệt điên tông sư, chỉ cần ngươi tự tắt thở, sẽ ai dám động thủ với ngươi, nhưng khi hồi kinh, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hỏi ngươi chuyện của Bạch Nguyệt Quang.”
Diệp Mặc vẫn một lời.
Sở Diệu chằm chằm Diệp Mặc, bỏ sót bất cứ biểu cảm nào mặt ông : “Ông Tái Hoa Đà cư ở trong an nghiệp phường ở kinh thành đúng ? Ta từng lấy một y thư ở trong đó, chữ ký bên chính là Bạch Nguyệt Quang.”
“Bạch Nguyệt Quang đúng là quá lợi hại, chỉ sở hữu võ công siêu quần, mà y thuật cũng cực kỳ lợi hại.”
Mí mắt Diệp Mặc run lên một nữa.
Thấy , khoé miệng Sở Diệu khẽ cong lên: “Ngươi từng đảm nhận vị trí chỉ huy Đặc Sát ty, lẽ cũng Hoàng thượng để ý đến Đặc Sát ty và Đặc Giám ty như thế nào, chuyện của Bạch Nguyệt Quang thể gạt Hoàng thượng.”
Lần , Diệp Mặc nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
Sở Diệu mỉm : “Diệp Mặc, tò mò, rốt cuộc tên đồ Bạch Nguyệt Quang của ngươi là như thế nào?”
“Kể từ khi Tái Hoa Đà cư bắt đầu xuất hiện ở kinh thành, đối phương vẫn luôn khoa trương, những y thư do Bạch Nguyệt Quang biên soạn cũng hề ý định kiêng dè khác, những thế, hình như nàng còn truyền bá y thư ngoài.”
“Hình như nàng thích lợi lộc và danh vọng!”
Nghe thấy câu , Diệp Mặc vô lực liếc mắt Sở Diệu một cái.
Sở Diệu thấy, nụ măt càng sâu hơn nữa: “Xem đúng , đồ của ngươi thích lợi lộc và danh vọng.” Nói , một tiếng: “Con đều là hồng trần tục nhân, theo đuổi danh lợi cũng là chuyện gì, , danh tiếng của Bạch Nguyệt Quang xem như sẽ chấn động bộ kinh thành.”
“ , Tái Hoa Đà là Bạch Nguyệt Quang ?”
Diệp Mặc phản ứng gì, mặt cũng bất cứ d.a.o động gì.
Sở Diệu khẽ nhíu mày, chút thể chắc chắn, đang định hỏi thêm một vấn đề để thông tin về Bạch Nguyệt Quang, ai ngờ xe ngựa đột nhiên dừng .
“Đại nhân, chặn đường.”
Sắc mặt Sở Diệu sửng sốt, mở cửa xe , lạnh lùng ngoài.
Một võ giả cửu phẩm!
“Phụng mệnh của chủ thượng Bạch Nguyệt Quang, sẽ hộ tống Diệp tướng quân suốt dọc đường.”
Tây Môn Phụng Hiếu cảm nhận thở nguy hiểm toát từ Sở Diệu, cũng dám nhiều lời, trực tiếp báo tên.
Sở Diệu nhướng mày, gì.
Tây Môn Phụng Hiếu thông qua cửa sổ xe Diệp Mặc bên trong xe ngựa, móc từ trong n.g.ự.c một bình thuốc: “Vết thương của Diệp tướng quân quá nặng, xin cho phép cho Diệp tướng quân uống thuốc.”
Sở Diệu im lặng một lát, thoáng qua Diệp Mặc đang thở một cách yếu ớt, dậy xuống xe ngựa.
Tây Môn Phụng Hiếu thấy , nhanh chóng bước lên xe ngựa, đút cho Diệp Mặc mấy viên hộ tâm , đó : “Để lái xe , nếu Diệp tướng quân gặp chuyện ngoài ý , chủ thượng sẽ truy cứu.”
Sở Diệu mỉm : “Ngươi đang uy h.i.ế.p chúng ?”
Tây Môn Phụng Hiếu lắc đầu: “Không uy hiếp, mà là lòng nhắc nhở, chủ thượng nhà ghét cái ác như kẻ thù, để chư vị gặp những rắc rối cần thiết.”
Sở Diệu hừ lạnh một tiếng, cũng phản bác, mà các ám vệ khác ước gì tránh xa xe ngựa càng xa càng , ai trêu chọc một cưỡng giả g.i.ế.c c.h.ế.t hai tuyệt điên tông sư cùng một lúc.