Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 573
Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:52:09
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vết thương của Diệp Mặc thực sự nghiêm trọng, xương bả vai còn treo một sợi xích, khi Tây Môn Phụng Hiếu điều khiển xe ngựa, tốc độ di chuyển của xe ngựa thực sự thể so sánh với tốc độ của con rùa.
Tây Môn Phụng Hiếu thực sự sợ một khi bất cẩn sẽ khiến Diệp Mặc tắt thở.
Nhìn thấy xe ngựa chạy với tốc độ rùa bò, Sở Diệu cũng gì cả, trong khi đám ám vệ đang lo lắng bọn họ vẫn đang ở trong địa giới Bắc Yến, lo lắng cho an nguy bản nên chút mất kiên nhẫn, nhưng đều dám thể hiện ngoài.
“Phù!”
Chạng vạng, khi đoàn Sở Diệu qua một ngọn núi đá gập ghềnh, trung lập tức nổi lên gió cát.
“Cẩn thận!”
Sở Diệu lệnh một tiếng, đám ám vệ đồng loạt trở nên đề phòng, trong tay cầm binh khí, chụm lưng với cảnh giác xung quanh.
“Phù!”
Giữa tiếng gió gào thét, một bóng màu trắng núi đá.
Thấy , đám ám vệ lập tức trở nên căng thẳng, Sở Diệu cũng nheo mắt, chằm chằm đối phương chớp mắt.
Tây Môn Phụng Hiếu vui vẻ mặt: “Chủ thượng!”
Thời Phù Hân thoáng qua Tây Môn Phụng Hiếu, đó chuyển tầm mắt lên Sở Diệu, chỉ xe ngựa: “Người, mang .”
Sở Diệu suy nghĩ một chút : “Diệp Mặc là mệnh quan triều đình, bây giờ chạy Bắc Yến, mau chóng đưa trở về quân doanh báo danh.”
Thời Phù Hân lười nhiều với , trực tiếp với Tây Môn Phụng Hiếu: “Dẫn .”
Tây Môn Phụng Hiếu lập tức cưỡi xe ngựa rời xa đám Sở Diệu.
Đến khi chiếc xe ngựa chạy một quảng đường dài, Thời Phù Hân mới bay lên đuổi theo.
Mặc dù Sở Diệu vẫn luôn nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn hạ lệnh ngăn cản.
Bạch Nguyệt Quang , hành động vô cùng kiêu ngạo!
“Đại nhân, chúng đuổi theo ?”
Sở Diệu đầu , ánh mắt thâm trầm ám vệ: “Nếu ngươi cảm thấy thể hạ Bạch Nguyệt Quang thì cứ đuổi theo.”
Ám vệ gì.
Sở Diệu về phía chiếc xe ngựa xa, Bạch Nguyệt Quang dùng Thanh Ba công, thể giọng ban đầu của nàng, chiếc mặt nạ mặt cũng che kín bộ khuôn mặt, thần bí đến cực điểm, nhưng tại luôn cảm giác chút quen thuộc chứ?
Sở Diệu khẽ híp mắt, mặt lộ vẻ khẳng định, Bạch Nguyệt Quang chắc chắn từng xuất hiện ở kinh thành, hơn nữa từng tiếp xúc với !
…
“Lục cô nương, bọn họ đuổi theo.”
Tây Môn Phụng Hiếu cẩn thận lái xe ngựa quan sát tình hình phía xe ngựa!
Trong xe ngựa, Thời Phù Hân cởi mặt nạ xuống, Diệp Mặc chỉ còn một thở với sắc mặt khó coi.
Lúc , Diệp Mặc cũng mở mắt , Thời Phù Hân, “nức nở” hai tiếng giống như đang “Đáng lẽ ngài nên tới”, đó cúi đầu xuống.
Thời Phù Hân đau đầu xoa xoa trán, lấy ngân châm : “Ngài ngủ một lát .” Nói xong, nàng hạ châm xuống, ngay đó, Diệp Mặc lập tức chìm giấc ngủ.
Gân tay gân chân cắt đứt, đầu lưỡi thương, xương bả vai xích sắt xuyên qua, chi chít vết roi đánh và vết thương…
Sau khi kiểm tra vết thương của Diệp Mặc xong, Thời Phù Hân thực sự trở kinh thành Bắc Yến g.i.ế.c c.h.ế.t Bắc Yến vương.
lý trí của nàng vẫn còn đó, một võ giả tay ám sát quân vương là điều tối kỵ của giang hồ và triều đình, nếu thực sự như , kiêng kỵ nàng nhất sẽ là hoàng đế Đại Sở.
Không một vị hoàng đế nào cho phép một thể lấy tính mạng của bọn họ bất cứ lúc nào sống sót.
…
Diệp Mặc một đồ là tuyệt điên tông sư!
Đồ của Diệp Mặc g.i.ế.c c.h.ế.t hai vị tuyệt điên tông sư của Bắc Yến!
Sau khi tin tức truyền đến kinh thành, khắp nơi trong kinh thành đều nhấc lên sóng to gió lớn.
Hoàng cung, trong Càn Thanh cung, một bóng màu đen quỷ mị lặng lẽ xuất hiện mặt Hoàng thượng, cúi cung kính trình lên một quyển y thư.
Hoàng thượng chằm chằm chữ ký y thư: Bạch Nguyệt Quang!
Sau khi chằm chằm một lúc lâu, Hoàng thượng mới về phía mặc áo đen mặt: “Bạch Nguyệt Quang chính là Tái Hoa Đà?”
Người mặc áo đen lắc đầu: “Trước mắt vẫn thể chắc chắn, Tái Hoa Đà thoạt vẻ như hề đề phòng, nhưng thực sự khó thể tìm hiểu tin tức hữu dụng, mỗi xem bệnh, Tái Hoa Đà đều đến và dấu vết.”
Hoàng thượng ném y thư lên ngự án: “Có thể tránh thoát sự điều tra của nhiều cao thủ trong kinh thành như , xem đối phương cũng là tuyệt điên tông sư.”
Người mặc áo đen cúi đầu gì, xem như đồng ý.
Sở Diệu của Đặc Giám ty là tuyệt điên tông sư, chằm chằm Tái Hoa Đà cư, nhưng cũng phát hiện gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-573.html.]
Hắn và Dương điện chủ cũng từng điều tra Tái Hoa Đà cư, cũng thể tìm hiểu gì.
Có thể né tránh sự điều tra của bọn họ, Tái Hoa Đà chắc chắn là tuyệt điên tông sư.
Người mặc áo đen suy nghĩ một chút : “Cái tên Bạch Nguyệt Quang xuất hiện đầu tiên ở Nhung thành tây bắc, xuất hiện đồng thời với nàng còn Hắc Liên Hoa.”
“Cả hai đều sở hữu võ công siêu quần!”
“Theo như suy đoán của thuộc hạ, nếu Tái Hoa Đà là Bạch Nguyệt Quang, thì lẽ chính là Hắc Liên Hoa.”
Hoàng thượng phản ứng gì, chỉ ý vị thâm tường hừ một tiếng: “Diệp Mặc.” Ông thu nhận đồ !”
Ngoài cửa Càn Thanh cung, mí mắt Thời Định Hạo giựt giựt điên cuồng, trong lòng hò hét, tỷ tỷ , tỷ ngoài gây động tĩnh quá lớn ?
Khi Diệp Mặc tỉnh một nữa thì nửa tháng trôi qua.
Vừa mới mở mắt , Diệp Mặc lập tức cảm nhận trong cơ thể giống như ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm trong cơ thể, vô cùng đau đớn ngứa ngáy, cả ông đều vải trắng quấn thành bánh chưng, chỉ chừa đôi mắt, cái mũi và miệng ở bên ngoài.
“Ngài tỉnh ?”
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, Thời Phù Hân bưng một chén thuốc nóng .
“Ngươi…”
Diệp Mặc thấy Thời Phù Hân, nhịn lên tiếng, nhưng mới mở miệng phát hiện thể phát tiếng, hai mắt lập tức mở to: “Ta… Còn thể…”
Thời Phù Hân cắt ngang ông : “ , ngài còn thể chuyện.” Nàng xuống mép giường, Diệp Mặc: “Ngài đối xử với đúng là quá tàn nhẫn, nếu ngài dùng lực mạnh hơn một chút nữa, cho dù Đại La thần tiên cũng cứu đầu lưỡi ngài.”
Diệp Mặc: “Ta…”
Thời Phù Hân cắt ngang ông một nữa: “Đừng vội vàng chuyện, đầu lưỡi của ngài còn dưỡng thêm một thời gian nữa, nếu dưỡng , ngài sẽ trở thành một kẻ lắp.”
“Gân chân gân tay nối một nữa, những vết thương khác cũng xử lý, ngài cứ từ từ dưỡng thương .”
“Lần đại nạn chết, ngài tích chút phúc đức , nếu còn giày vò như , sợ ngài sẽ thể đợi đến khi đến cứu ngài.”
Trong mắt Diệp Mặc xẹt qua một tia may mắn, Thời Phù Hân, trong mắt loé lên thứ ánh sáng phức tạp.
Thấy , Thời Phù Hân nhàn nhạt : “Ngài đừng cảm thấy băn khoăn, lúc là trăm phương ngàn kế ngài nhận bốn chúng , một ngày thầy cả đời thầy, sư phụ gặp nạn, đồ đương nhiên thể yên mặc kệ.”
Diệp Mặc mấp máy môi, cố gắng hết sức một chữ: “Hoàng…”
Thời Phù Hân cho rằng Diệp Mặc Hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ông , lập tức : “Thánh sơn của Bắc Yến sập, dân Bắc Yến cảm thấy là ông trời đang trừng phạt họ nên sĩ khí của đại quân Bắc Yến xuống thấp.”
“Hai ngày , quân đội Đại Sở đánh đại quân Bắc Yến tơi bời, mãi đến khi thống soái Bắc Yến giương cờ đầu hàng, quân đội Đại Sở mới ngừng tấn công.”
“Tại Thánh sơn Bắc Yến lở?”
“Là bởi vì ngài, nếu vì cứu ngài, cũng sẽ bùng nổ cuộc đại chiến giữa các vị tuyệt điên tông sư.”
“Cho dù như thế nào nữa, Bắc Yến đại bại, ngài cũng là công thần.”
“Dưới tình huống , nếu Hoàng thượng còn động ngài, còn hổ ?”
Diệp Mặc lắc đầu, giật giật cánh tay, chỉ Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân thấy, : “Ý ngài là Hoàng thượng sẽ chú ý đến ?” Nàng dừng một chút: “Chú ý thì chú ý thôi, nếu xuất hiện, cho dù phái tuyệt điên tông sư ngoài nữa cũng thể gì .”
Diệp mặt dáng vẻ để bụng của Thời Phù Hân, trong mắt chút sốt ruột.
Nha đầu quá coi thường năng lực của triều đình, đến những thứ khác, chỉ Đặc Giám ty, năng lực điều tra của Đặc Giám ty là thứ nên khinh thường, kể trong tay còn Lưỡng Nghi điện.
Theo như ông , Âm Dương nhị điện chủ của Lưỡng Nghi điện đều là tuyệt điên tông sư.
Ở kinh thành, nếu Hoàng thượng thực sự hạ lệnh điều tra kỹ càng, ít bí mật thể che giấu .
Thời Phù Hân sự nghiêm túc của Diệp Mặc, cũng im lặng.
Lúc trong lúc hành sự, nàng hề che giấu, bất kể là khi đối phó với Sở Thanh Hoan Khánh quốc công phủ, cũng như tay cứu giúp đại hoàng tử khi gặp nguy hiểm trong lúc cứu tế, nàng đều công khai lộ diện.
Chỉ cần lộ diện thì sẽ để dấu vết.
Người khác , chỉ đến Sở Diệu, nếu như theo dõi và nắm lấy buông, thực sự là một chuyện rắc rối.
Diệp Mặc thấy Thời Phù Hân nhíu mày, ông do dự một chút, run rẩy đưa tay về phía nàng.
Thời Phù Hân qua.
Diệp Mặc: “Long.”
Thời Phù Hân khó hiểu: “Long?” Sau đó, nàng thấy ngón tay Diệp Mặc vẫn đang chuyển động.
“Truyền, nhân, Long, thị?”
Thời Phù Hân Diệp Mặc, sắc mặt tràn ngập sự khó hiểu: “Ngài ý gì?”
Ngón tay Diệp Mặc chuyển động một nữa.
“Triệu, Kính.”