Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 594
Cập nhật lúc: 2025-09-12 23:52:31
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Khiêm Sở Diệu, lúc Sở Diệu đang bên cạnh bờ vực của sự bùng nổ, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn : “Dù cũng là nhi tử của quận vương thúc, ngài sẽ vô duyên vô cớ hại , lẽ trong chuyện còn uẩn khúc gì đó.”
Trong mắt Sở Diệu tràn ngập sự châm chọc: “Trong mắt phụ vương, chẳng là gì cả, ông như chẳng qua chỉ là mưu kế tiền đồ cho Sở Chiêu, còn chỉ là hòn đá kê chân cho Sở Chiêu mà thôi.”
Chân Vinh quận vương góp ý với Hoàng thượng, chân Sở Diệu điều tra rõ ràng bộ chân tướng sự việc.
Các hoàng tử khác đều cưới công chúa Bắc Yến, Thái tử góp ý với Hoàng thượng, để ảnh hưởng đến giao bang giữa hai nước, để tránh biên quan chiến loạn, thể cho tông thất cưới công chúa Bắc Yến.
Để khen ngợi sự trung thành của tông thất, thể ban cho tông thất một ban thưởng nhất định.
Sau khi nhận sự đồng ý của Hoàng thượng, Thái tử tiết lộ tin tức cho Vinh quận vương, với Vinh quận vương rằng thanh danh của Sở Diệu quá kém, đủ để đảm nhiệm chức vị chỉ huy sứ Giám Sát ty, sớm muộn gì cũng cách chức.
Chỉ cần Sở Diệu cưới công chúa Bắc Yến, chức vị chỉ huy sứ Giám Sát ty thể để cho những khác trong vương phủ đảm nhiệm.
Sau đó, chuyện Vinh quận vương góp ý với Hoàng thượng.
Mặc dù trong chuyện bút tích của Thái tử, nhưng hành động của Vinh quận vương vẫn khiến trái tim Sở Diệu lạnh lẽo.
Chuyện Vinh quận vương góp ý với Hoàng thượng để Sở Diệu cưới công chúa Bắc Yến chỉ khiến trái tim Sở Diệu lạnh lẽo, mà còn khiến quận vương thế tử Sở Huyên ngừng nhạo.
Trong một căn phòng riêng ở Thiên Hi lâu, Thái tử thở dài Sở Huyên vẫn im lặng gì: “Ý định ban đầu của cô là ngươi tiếp quản Giám Sát ty, ngờ Vinh quận vương nhắm Sở Chiêu.”
Sở Huyên lạnh một tiếng: “Trong lòng phụ vương, ông chỉ một nhi tử, đó chính là Sở Chiêu, nếu tổ phụ và tổ mẫu yêu thương, chừng kết cục của còn thảm hơn cả Sở Diệu.”
Hắn tin rằng nếu tổ phụ tổ mẫu kiên trì, danh hiệu thế tử chắc chắn sẽ rơi xuống đầu .
Mối quan hệ trong Vinh vương phủ thực sự quá phức tạp, Thái tử cũng nhiều.
Sở Huyên tiếp tục nhạo: “Kế hoạch của phụ vương , đáng tiếc, Sở Diệu chắc theo ông , , chắc, mà nhất định , trong tên đều là phản cốt.”
Nói , về phía Thái tử.
“Điện hạ đừng cảm thấy việc mời phụ vương mặt là thể bắt chẹt Sở Diệu, trong mắt Sở Diệu, mệnh lệnh của phụ mẫu chỉ là một trò .”
Thái tử gật đầu, : “Sở Diệu lặng lẽ chưởng quản Đặc Giám ty suốt mười năm trời, cô đương nhiên sẽ xem thường , hơn nữa cũng hiểu rõ, thực phụ hoàng coi trọng .”
“ so với việc ngừng chiến giữa hai nước, một Sở Diệu chẳng là gì cả.”
“Bây giờ tin tức Sở Diệu chủ động cầu thú công chúa Bắc Yến lan truyền ngoài, vì thúc đẩy cuộc nghị hoà, phụ hoàng thể quan tâm đến thể diện hoàng thất Bắc Yến, tình huống như , việc Sở Diệu cưới cưới là do .”
Nghe thấy những lời , mặt Sở Huyên cũng vui mừng là mấy, nghĩ đến Sở Diệu , trong mắt xẹt qua một chút phức tạp.
Sau đó Sở Huyên chuyện với Thái tử thêm một lát trở về Vinh vương phủ.
…
Mặc dù Vinh vương sớm truyền tước vị cho Vinh quận vương, nhưng bởi vì Vinh vương còn sống, quy cách của vương phủ vẫn là quy cách của vương.
Sau khi trở về vương phủ, Sở Huyên gọi đến Vinh Hân đường- Nơi ở của lão vương gia và lão vương phi.
“Tổ mẫu.”
Vinh lão vương phi thấy Sở Huyên , mặt lập tức nở một nụ rạng rỡ: “Huyên Nhi, mua đồ mới đưa một thứ mới mẻ đến đây, cháu mau đến xem cái nào thích ?”
Sở Huyên nha bà tử đang đang sắp xếp lai đống tranh chữ, đồ trang trí, tuỳ tiện chọn hai cái nhàm chán xuống: “Tổ mẫu gọi tôn nhi đến đây là việc gì ?”
Lão vương phi đánh giá sắc mặt tôn tử một chút, xua tay hiệu cho bà tử nha trong phòng lui xuống, đó mới về phía Sở Huyên: “Phụ vương cháu Chiêu Nhi tiếp quản Giám Sát ty là lý do riêng của .”
“Sau cháu sẽ thừa kế tước vị của vương phủ, nhưng Chiêu Nhi thể, vì thế phụ vương cháu thể lo lắng cho nó nhiều hơn một chút, cháu thể vì chuyện mà xích mích với phụ vương cháu , trong lòng phụ vương cháu vẫn coi trọng cháu.”
Sở Huyên cúi đầu, khoé miệng nhếch lên một chút giễu cợt, nhưng vẫn mím môi gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-594.html.]
Đối với sự coi trọng của phụ, khi còn nhỏ lẽ sẽ mong chờ một chút, nhưng bây giờ quan tâm nữa .
Lão vương phi thấy tôn tử gì, bèn thở dài: “Huyên Nhi, tổ mẫu cháu là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện đúng mức, khi phụ vương cháu tiến cung, cũng thương lượng với và tổ phụ của cháu.”
“Để Chiêu Nhi tiếp quả Giám Sát ty là quyết định thống nhất của chúng .”
Sở Huyên ngẩng đầu qua, trong mắt loé lên sự khó hiểu: “Tổ mẫu, cháu hiểu, các ngài như sợ mâu thuẫn giữa tam với trong phủ càng ngày càng lớn ?”
Sắc mặt lão vương phi trở nên lắm: “Cháu và Chiêu Nhi đều thể nắm giữ quyền cao chức trọng, nhưng chỉ Diệu Nhi là .”
Sở Huyên hiểu: “Tại chứ?”
Lão vương phi thở dài: “Diệu ca nhi trời sinh phản cốt, vẫn luôn cảm thấy trong phủ bạc đãi , cháu xem hành động thường ngày của , lúc nào cũng coi trong phủ như kẻ thù.”
Nói đến đây, sắc mặt lão vương phi trở nên thâm trầm: “Vừa mới tiếp quản Giám Sát ty bắt đầu trả thù nhà, rõ Ôn quốc công phủ là nhà đẻ của , nhưng vẫn bắt Trang tứ lang lưu đày sung quân.”
“Bây giờ dám động đến Trang gia, sẽ động đến vương phủ.”
“Từ nhỏ Diệu ca nhi là một ngỗ nghịch bất hiếu thương tiếc, bây giờ càng trở nên tàn nhẫn hơn nữa, thậm chí còn để ý đến huyết mạch tình.”
“Đặc Giám ty là một nha môn dễ đắc tội với khác, Diệu Nhi quen vô pháp vô thiên, nếu vẫn luôn chưởng quản Giám Sát ty, sẽ mang đến cho vương phủ bao nhiêu tai hoạ.”
Lão vương phi Sở Huyên: “Huyên Nhi, hôm nay tổ mẫu dứt khoát rõ với cháu.”
“Tổ phụ cháu và sớm sắp xếp xong xuôi tiền đồ của ba các cháu khi các cháu mới chào đời .”
“Cháu là đích trưởng tôn, đương nhiên kế thừa tước vị của vương phủ, bộ vương phủ đều là của cháu.”
“Về phần Chiêu Nhi, dựa thể diện của tổ phụ và phụ vương cháu, bọn họ sẽ kiếm cho nó một công việc thực quyền, cùng giúp đỡ cháu.”
“Còn Diệu ca nhi, hai trưởng là các cháu ở đây, nó chỉ cần một rảnh rỗi phú quý là .”
“Cháu là Chiêu Nhi đều là những đứa trẻ ngoan, tự nhỏ đến lớn đều theo sự sắp xếp của và tổ phụ cháu, chỉ đến lượt Diệu ca nhi xảy sai lầm.”
“Bất kính với trưởng bối, theo quản giáo, ngỗ nghịch kiêu ngạo, ích kỷ hẹp hòi gì đó Diệu ca nhi đều hết, trong phủ cần mang vinh quang về, chỉ cần bôi nhọ vương phủ tạ ơn trời đất lắm .”
“Bây giờ chỉ mới cập quan đầy hai năm, nhân lúc cánh chim của vẫn còn cứng cáp, trong phủ còn thể quản thúc một chút, chuyện hôn nhân của nhất định phù hợp với lợi ích của bộ vương phủ.”
Sở Huyên tỏ vẻ nghi ngờ về chuyện , trong phủ thực sự còn thể quản thúc Sở Diệu ?
Lão vương phi vẫn còn tiếp tục : “Với tính tình của Diệu ca nhi, việc cưới công chúa Bắc Yến, khiến thể tiếp xúc với quyền thế mới là điều nhất với và với cả vương phủ.”
Nghe thấy những lời , Sở Huyên cũng phản ứng gì cả, trong lòng cũng chút đồng cảm với Sở Diệu, chỉ là tại vẫn còn cảm giác thoải mái chứ?
Sau khi khỏi Vinh Hân đường, Sở Huyên nhíu mày trở về viện của , mới bước viện thấy thế tử phi La Khởi Lam.
Trong khoảnh khắc thấy La Khởi Lam, trong đầu xẹt qua một tia sáng, Sở Huyên đột nhiên ý thức tại cảm thấy khó chịu?
Bởi vì cuộc sống của bọn họ đều sắp đặt sẵn, việc hôn nhân cũng là trong phủ chọn lựa cho bọn họ, bọn họ thể .
Sở Huyên cửa viện chừng hơn nửa khắc, chờ thu hồi suy nghĩ thư phòng, thấy đống sổ sách của vương phủ án thư, đột nhiên nhạo một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
“Tam ngoan của , tổ phụ tổ mẫu yêu thương, lão nhị phụ vương thiên vị, nhưng việc hôn nhân của chúng đều do trong phủ sắp xếp, ngươi lấy tự tin cảm thấy thể tự lựa chọn thê tộc?”
…
“Hạ Hầu tỷ tỷ, gặp một chuyện khẩn cấp, tỷ giúp đỡ một chút.”
Công Tôn Minh thường xuyên khỏi phủ, Thời Phù Hân thể nghĩ cách gì để tiếp cận , đành tìm đến Hạ Hầu Hoan Nhan.
Hạ Hầu Hoan Nhan chút kinh ngạc, quen Thời Phù Hân lâu như , nhưng đây là đầu tiên nàng mở miệng tìm nhờ giúp đỡ: “Nói , chuyện gì, chỉ cần thể giúp, nhất định sẽ giúp.”
Thời Phù Hân ghét sát tai Hạ Hầu Hoan Nhan nhỏ giọng : “Hoàng hậu đông cung.”