Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 619
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:22
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Miếng ngọc bội Thái Cực xem như là hạ lễ tân hôn lão phu tặng cho các ngươi.”
Thời Phù Hân: “Đa tạ sư phụ.”
Sở Diệu cũng gọi theo: “Đa tạ sư phụ.”
Sau khi dậy, Thời Phù Hân và Sở Diệu bái biệt với Triển Phi và Triển Bằng.
Bởi vì đang lo lắng cho sức khoẻ của Thiên Trì lão nhân nên Triển Phi chút thất thần, Triển Bằng sư mở miệng: “Không bắt nạt tiểu sư của , nếu đại sư sẽ độc c.h.ế.t ngươi, sẽ dùng búa đánh ngươi.”
Sắc mặt Sở Diệu cứng đờ, nhưng vẫn : “Cẩn tuân lời dặn dò của nhị sư .”
“Tân nương cửa.”
Nghe , Thời Phù Hân đầu Thời gia và phụ mẫu đang nàng với vẻ mặt tiếc nuối, cuối cùng ánh mắt dừng ở Thiên Trì lão nhân.
“Đi .”
Mọi đều mỉm vẫy vẫy tay với Thời Phù Hân.
Thời Định Hạo đến xổm xuống, cõng Thời Phù Hân ngoài.
….
Cùng lúc đó, tin tức Thời Phù Hân là độ của Thiên Trì lão nhân truyền khắp bộ kinh thành.
Sau khi chuyện, tất cả trong Vinh vương phủ đều chấn động.
“Thời Phù Hân thể là đồ của Thiên Trì lão nhân ? Vậy chẳng nàng chính là sư phụ của đại hoàng tử ?”
Vốn dĩ tưởng rằng nữ nhi Thời gia gả cao vương phủ, ngờ phận lập tức nước lên thì thuyền lên.
Thiên Trì thần y, chỉ riêng khả năng y thuật lan truyền đến thần kỳ của dòng dõi Thiên Sơn thôi đủ xứng đôi với tất cả nam tử thế gian , hơn nữa nàng còn thể tuỳ tiện lựa chọn.
Sau khi chuyện, đại hoàng tử phi ngơ ngác nhi tử trong lòng ngực: “Chẳng trách Bảo Nhi gọi nàng là trúc trúc, hoá là sư tổ tổ!”
Sau khi Thời Phù Hân lên kiệu hoa, Thiên Trì lão nhân và Triển Bằng, Triển Phi ở ăn hỉ tịch, đó theo Triển Phi đến Triển phủ, từ chối lời thăm hỏi của .
Phía bên ngày, kiệu hoa của Thời Phù Hân cũng đến cửa Vinh vương phủ.
Sở Diệu xoay xuống ngựa, đưa dây hỉ đỏ tươi cho Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân nắm lấy một đầu dây hỉ, sự dẫn dắt của Sở Diệu, cổng lớn vương phủ.
…
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Đưa động phòng.”
Sau khi bái lạy thiên địa, Thời Phù Hân và Sở Diệu đưa đến tân phòng, chỉ là tân phòng xa, một lúc lâu mới đến.
Điều khiến Thời Phù Hân thể xác định Sở Diệu thực sự coi trọng ở vương phủ.
Ngồi giường hỉ, Thời Phù Hân mới nhẹ nhàng thở phào một , thành đúng là chuyện khiến khác mệt mỏi.
“Ta tiền viện chiêu đãi khách khứa, nếu nàng đói bụng thể bảo nha lấy chút thức ăn đến.”
Nghe thấy lời dặn dò của Sở Diệu, Thời Phù Hân dùng cây quạt che mặt, gật đầu, chờ đến khi Sở Diệu rời khỏi tân phòng, nàng mới đặt cây quạt xuống, đó dặn dò Bình Yên: “Mau đến gỡ mũ phượng của xuống.”
Bình Yên hoảng sợ: “Cô nương của ơi, cô gia vẫn gỡ giúp , dù thế nào cũng chờ đến khi và cô gia uống rượu hợp cẩn xong mới thể gỡ trang sức xuống.”
Thời Phù Hân nhanh chân đến xuống bàn trang điểm: “Ta ngoài một chuyến.”
Bình Yên càng kinh ngạc: “Cô nương, hôm nay là ngày động phòng hoa chúc của , nếu cô gia trở về thấy , chắc chắn sẽ xảy chuyện lớn.”
Thời Phù Hân chút mất kiên nhẫn: “Đừng nhiều nữa, Sở Diệu tiếp đãi khách khứa xong xuôi cũng mất nửa canh giờ, sẽ nhanh về nhanh, để phát hiện .”
Thấy nàng kiên quyết như thế, Bình Yên bất đắc dĩ, chỉ thể bước đến giúp cô nương tháo mũ phường xuống.
Thời Phù Hân cởi áo ngoài hỉ phục , đó phủ thêm áo choàng, ngay lập tức biến mất ở tân phòng.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-619.html.]
Triển phủ.
Triển Phi đang hỏi thăm sức khoẻ của Thiên Trì lão nhân thì thấy Thời Phù Hân từ trời rơi xuống.
“Tiểu sư !”
“Sao đến đây? Mau về nhanh , hôm nay là ngày thành mà.”
Triển Bằng là đầu tiên đuổi Thời Phù Hân.
Thời Phù Hân mỉm vòng qua : “Ta đến để thăm sư phụ.” Nàng đến mặt Thiên Trì lão nhân: “Sư phụ, sức khoẻ của …”
Thiên Trì lão nhân thấy Thời Phù Hân đến đây lúc , chút tán đồng, nhưng trong lòng vẫn vui mừng: “Con ai cũng chết, mệnh đến, ai thể ở .”
Thời Phù Hân dùng tinh thần lực quét qua thể của Thiên Trì lão nhân một chút, những gì Thiên Trì lão nhân là thật, các chức năng trong cơ thể y ngừng hoạt động.
Thuốc thang thể trì hoãn sự già nua, nhưng trì hoãn cũng giới hạn của nó, tình trạng của Thiên Trì lão nhân thuộc về c.h.ế.t già.
“Sở dĩ hồi kinh là an táng trong đại điện thập nhị cầm tinh.”
“Đại điện thập nhị cầm tinh?”
Thiên Trì lão nhân sâu kín : “Truyền nhân Long thị tổng cộng mười hai cầm tinh đường, mỗi vị đường chủ đều thể an táng trong đại điện thập nhị cầm tinh, an táng cùng với các vị đường chủ cầm tinh đường, chứ lẻ loi cô độc ở núi Thiên Sơn.”
Triển phi kinh ngạc: “Sư phụ, là Truyền nhân Long thị?”
Thiên Trì lão nhân mỉm , đưa một tấm lệnh bài hình con thỏ màu đen cho Triển Phi: “Vi sư là đường chủ thỏ đường, khi vi sư chết, con chính là đường chủ. Nhớ lấy, nhiệm vụ chính của thỏ đường chính là hành y cứu thế, con tuyệt đối thể bôi nhọ thanh danh của thỏ đường.”
Triển Phi trịnh trọng tiếp nhận lệnh bài.
Trong khi Thời Phù Hân đang chìm đắm trong cảm giác khiếp sợ, lúc bởi vì cứu Diệp Mặc, Diệp Mặc cho Bạch Nguyệt Quang phận của Truyền nhân Long thị, ngờ nàng thực sự là đồ của Truyền nhân Long thị.
Thiên Trì lão nhân vô cùng thoải mái chuyện sắp qua đời, y gì dặn dò về Triển Phi và Thời Phù Hân, chỉ là chút yên lòng với Triển Bằng.
“Phi Nhi, Hân nha đầu, vi sư gì tiếc nuối, chỉ hy vọng các con thể trông chừng Bằng Nhi nhiều hơn một chút.”
Triển Phi vội vàng tỏ thái độ: “Sư phụ cứ yên tâm là .”
Thời Phù Hân cũng gật đầu theo.
Triển Bằng lặng lẽ bên cạnh, , mím môi gì.
Mấy chuyện thêm một lát, Thiên Trì lão nhân mỉm Thời Phù Hân: “Mau trở về , nào tân nương nào biến mất trong ngày thành của chứ?”
Thời Phù Hân từ Triển phủ trở về Vinh vương phủ cũng kinh động đến bất cứ nào.
Nhìn thấy Thời Phù Hân trở về, Lãnh ma ma và Bình Yên ở trong phòng yểm trợ đều thở phào nhẹ nhõm một , hai một lấy hỉ bảo, một lấy mũ phương, trang điểm cho Thời Phù Hân một nữa.
Gấp gáp chạy loanh quanh một vòng, bây giờ Thời Phù Hân mệt khát, khi chỉnh đốn xong xuôi, nàng trực tiếp xuống bàn đang bày biện đủ loại đồ ăn: “Ta ăn chút gì .”
Lãnh ma ma cũng hiểu rõ cả ngày hôm nay Thời Phù Hân ăn gì cả, một cửa phòng trông chừng, một gắp đồ ăn cho Thời Phù Hân.
Thấy bàn nước , Thời Phù Hân trực tiếp duỗi tay về phía bầu rượu.
Thấy , Bình Yên thể lên tiếng nhắc nhở một nữa: “Cô nương, đây là rượu hợp cẩn, do cô nương và cô gia uống cùng .”
Thời Phù Hân: “ khát.”
Bình Yên vội vàng : “Cô nương chờ một lát, nô tỳ sẽ lấy nước cho ngài.”
Bình Yên mới rời , Thời Phù Hân thể chờ nữa, nếm một ngụm rượu, cảm giác cay miệng lắm, nàng bèn uống hết ngụm ngày đến ngụm khác.
Trong lúc đó, Thời Phù Hân nghĩ đến tình hình của Thiên Trì lão nhân, nghĩ đến chuyện phận nàng là sư phụ của đại hoàng tử lộ, thể ngang nhiên kéo cuộc chiến đoạt đích, trong lòng chút sầu não.
Trong lúc vô tình, chờ đến khi Bình Yên xách theo ấm trở về, bầu rượu sắp thấy đáy.
“Cô nương, đến .”
Thời Phù Hân nhanh chóng rót cho Thời Phù Hân một tách , đó cầm lấy bầu rượu trong tay nàng.
Vừa mới cầm bầu rượu trong tay, Bình Yên cảm thấy thích hợp, quá nhẹ.
Bình Yên đầu tiên là lắc lắc bầu rượu, đó mở nắp trong, khi thấy trong bầu rượu chỉ còn một chút rượu, nàng chút nước mắt.
Thời Phù Hân thấy, cho là đúng : “Không còn chút rượu nào ? Uống một ly rượu giao bôi cũng nhiều lắm mà.” Nói , nàng “a” một tiếng, đưa tay xoa xoa trán: “Đầu óc choáng váng, tác dụng chậm của loại rượu lớn.”
Nghe , Bình Yên cũng quan tâm trong bầu rượu còn bao nhiêu rượu, nàng vội vàng về phía Thời Phù Hân: “Cô nương, chứ? Cô gia vẫn trở về, tuyệt đối say.”
“Không thể nào!”
Thời Phù Hân lập tức phản bác: “Bầu rượu nhỏ như thì thể bao nhiêu rượu? Ta còn uống hết, thể say .”