Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 638

Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:01:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Diệu: “Thái hậu xuất cung cầu phúc sắp ba năm, cũng nên hồi cung .”

Sắc mặt của Sở Khiêm lắm: “Nếu Thái hậu hồi cung, lẽ xảy nhiều chuyện, Hoàng thượng ngại hiếu đạo, một khi Thái hậu lên tiếng, ngài thể lúc nào cũng phản bác, từ đó, khí thế của phe phái Thái tử sẽ tăng vọt một nữa.”

Sở Diệu đang định gì đó, lúc , thấy Tuỳ Phong trở , lập tức phớt lờ Sở Khiêm, nhanh chóng hỏi: “Bây giờ phu nhân đang gì?”

Tuỳ Phong: “Phu nhân đang tự rời phủ.”

Nghe , Sở Diệu khẽ nhíu mày: “Phu nhân tức giận ?”

Tuỳ Phong lắc đầu: “Sắc mặt của phu nhân tồi, vẻ tức giận.”

Sở Diệu đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một , nhưng chẳng bao lâu nhíu mày một nữa, hơn nữa càng nhíu chặt hơn so với lúc .

Nếu là Thời Lục, nếu khác cho leo cây chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, nhưng Thời Lục tức giận, nàng đặt ở trong lòng ?

Suy nghĩ nảy , trong lòng Sở Diệu chút nghẹn ngào, sắc mặt cũng hơn là mấy.

Tuỳ Phong cảm thấy vô cùng hoang mang phản ứng của Sở Diệu, phu nhân tức giận, chủ tử nên cảm thấy may mắn mới đúng chứ?

Trong khi Sở Khiêm về phía Sở Diệu với vẻ mặt kỳ quái, chậc chậc hỏi: “Sao , dáng vẻ của , thực sự thích nữ nhi Thời gia ?”

Sở Diệu liếc mắt sang: “Nàng là thê tử của .”

Đối với câu trả lời hỏi một đằng trả lời một nẻo của Sở Diệu, Sở Khiêm ồ một tiếng: “Đâu ai , chậc chậc, hoá cũng nhi nữ tình trường?”

Sở Diệu lập tức mở miệng phủ nhận: “Ta .”

Nghe thấy giọng điệu ghét bỏ trong lời của Sở Diệu, Sở Khiêm vui: “Ta thì chứ?”

Sở Diệu lạnh lùng: “Gặp nào thích đó, lạm tình.”

Sở Khiêm thích câu chừng nào: “Đệ thì gì chứ, đó là động lòng, , chỉ cần là nữ nhân coi trọng, các nàng đều phù hợp với sở thích của .”

Sở Diệu chút khách khí : “Đó là yêu ? Huynh như là trăng hoa.”

Trong lòng Sở Khiêm nghẹn họng, đáp trả : “Ta trăng hoa chứng tỏ bình thường, giống như , giữ giống như một hoà thượng, còn tưởng rằng đấy.”

Sắc mặt Sở Diệu ngay lập tức trở nên đen sì.

Nhìn thấy dáng vẻ đánh của , Sở Khiêm vội vàng chuyển chủ đề, Sở Diệu với vẻ mặt tò mò: “Đệ thành mấy tháng , nào, cho thập nhất ca xem, ở chung với như thế nào?”

Sở Diệu mím môi gì.

Thấy như , Sở Khiêm càng tò mò hơn nữa, dụ dỗ : “Thập nhất ca là từng trải, ít tâm tư nữ nhân , nếu hiểu, thể hỏi bất cứ lúc nào.”

Sở Diệu một cái: “Những quen đều là tầm thường, giống Thời Lục.”

Sở Khiêm trực tiếp trợn mắt trắng: “Đều là nữ nhân cả, giống chứ?”

Sở Diệu đáp trả một câu: “Những nữ nhân khác dám chống đối Hoàng hậu ở mặt Hoàng thượng ?”

Sở Khiêm nghẹn họng, tình nguyện : “Chỉ là lá gan lớn một chút thôi mà.” Hắn dừng một chút: “Nữ nhân lá gan lớn cũng là chuyện gì, từng tưởng nhặt bảo bối.”

Sở Diệu im lặng một chút: “Trên nàng một thứ , đây, cũng cho rằng sợ gì cả, nhưng mấy tháng thành , bỗng nhiên phát hiện hề dũng khí giống như trong tưởng tượng.”

“Ta thể buông bỏ nhiều thứ, nhưng Thời Lục dám, nàng một tinh thần sợ hãi, thật đấy, thực bội phục nàng.”

Sở Khiêm để bụng: “Chỉ một nữ nhân thôi mà.”

Sở Diệu lẩm bẩm : “Nam nhân chắc chắn sẽ kiên cường hơn so với nữ nhân ?”

Sở Khiêm cứng lưỡi: “Đệ thực sự chịu kích thích ?”

Sở Diệu nghĩ đến phận Bạch Nguyệt Quang của Thời Phù Hân, cũng lười giải thích với Sở Khiêm, đột nhiên hỏi: “Huynh còn chuyện gì nữa ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-638.html.]

Thấy Sở Diệu ý định đuổi rời , Sở Khiêm chút vui: “Sao , vẫn dạo phố cùng với ? Khó khăn lắm mới đến một , thể ở bên cạnh ?”

Giọng điệu oán phụ khiến Sở Diệu đau đầu thôi, căng gia đầu quan tâm đến Sở Khiêm nữa.

Sở Khiêm cũng chọc giận đối phương, : “Ta vẫn đến chuyện chính , đến đây là giúp điều tra mấy quan viên, trong kỳ kiểm toán cuối năm, một thứ trùng khớp…”

Vừa đến chính sự, sắc mặt của Sở Diệu cũng trở nên nghiêm túc, vội vàng chi tiết với Sở Khiêm.

Sau khi khỏi vương phủ, Thời Phù Hân cũng dạo phố, mà trực tiếp đến cửa hàng tổng của Hồng Nhan Tiếu.

“Mẫu , cũng ở đây?”

“Câu nên hỏi con mới đúng, đây là năm mới đầu tiên con vương phủ, con nên ở bên cạnh vương phi giao tế xã giao mới , rời khỏi phủ?”

Kim Nguyệt Nga cùng vài vị phu nhân đến đây mua phấn nước, thấy Thời Phù Hân, bà cũng kinh ngạc thôi.

Hai mẫu tử phòng riêng, Thời Phù Hân cũng gạt mẫu : “Chuyện xã giao trong vương phủ do nhị tẩu quyền quyết định, lão vương phi thích con, cho dù khách đến nữa, các nàng cũng gọi con .”

Kim Nguyệt Nga nhíu mày: “Thậm chí còn cho con chút mặt mũi nào ? Vương phi cũng giúp con?”

Nhắc đến Quan vương phi, Thời Phù Hân cũng khó thể nên lời: “Vị bà bà của con tam tòng tứ đức đến hồ đồ, chỉ hiếu thuận công đa bà bà, coi trượng phu là trời, hề chủ kiến của .”

“Cho dù Sở Diệu chịu ấm ức nữa, bà cũng sẽ chống lưng cho , chỉ yêu cầu Sở Diệu xin , ngay cả với nhi tử bà cũng như , chứ đừng nhân tức là con.”

“Trong mắt bà , chỉ cần chúng con và trong vương phủ xảy mâu thuẫn thì đó là của chúng con.”

Sau khi xong, Kim Nguyệt Nga càng thêm lo lắng.

Hoá Vinh vương phủ tồi tệ như , chẳng trách Sở Diệu trì hoãn mãi chịu thành .

“Vậy còn Sở Diệu thì ? Con và Sở Diệu ở chung với như thế nào?”

Thời Phù Hân nhún vai: “Cứ như thôi.”

Nhìn thấy thái độ hờ hững thờ ơ của nữ nhi, Kim Nguyệt Nga tỏ vẻ tán đồng: “Hân tỷ nhi, khác trong vương phủ thì thôi , nhưng Sở Diệu là trượng phu của con, là sẽ sống với con cả đời, con chung sống hoà thuận với chứ.”

Thời Phù Hân mỉm : “Mẫu , con , con sẽ chung sống hoà thuận với Sở Diệu.”

Kim Nguyệt Nga thấy Thời Phù Hân yêu cầu chưởng quầy lấy sổ sách bán hàng của Hồng Nhan Tiếu trong thời gian , lập tức ủng hộ : “Hân tỷ nhi, lời mẫu , bây giờ chuyện quan trọng nhất của con là bồi dưỡng tình cảm với Sở Diệu, Hồng Nhan Tiếu cứ đặt sang một bên.”

Thời Phù Hân : “Mẫu , bồi dưỡng tình cảm với Sở Diệu cũng thể trì hoãn việc con quản lý Hồng Nhan Tiếu .”

Kim Nguyệt Nga lắc đầu: “Hân tỷ nhi, bây giờ con xuất giá, cũng nên kiềm chế một chút, chuyện bên ngoài thể quan trọng bằng chuyện trọng nhà, nên đặt bộ tinh lực ở bên ngoài.”

Thời Phù Hân đương nhiên theo: “Chuyện trong nhà quan trọng, chuyện của Hồng Nhan Tiếu cũng quan trọng.”

Kim Nguyệt Nga chỉ trán Thời Phù Hân một chút: “Con đấy, tự con xem nữ nhân nào khi xuất giá mà ở nhà hầu chồng dạy con ?”

Thời Phù Hân: “Người khác là khác, con là con.”

“Có nam nhân nào chú trọng đến sự nghiệp, bọn họ cuối cùng cũng sẽ lòng đổi , nhưng sự nghiệp thì ?”

“Hơn nữa, sở dĩ con gả cho Sở Diệu chính là vì tạo dựng sự nghiệp hơn nữa, nếu con cần gì vũng nước đục Vinh vương phủ chứ?”

Trong phòng riêng Hồng Nhan Tiếu, Thời Phù Hân ăn cơm trưa cùng với Kim Nguyệt Nga, buổi chiều xem sổ sách trong thời gian qua, mãi đến chạng vạng tối mới trở về vương phủ.

Vừa mới trở về, Lãnh ma ma đến mặt nàng: “Tam gia ở trong phòng chờ phu nhân suốt cả trưa.”

Thời Phù Hân kinh ngạc “ồ” một tiếng: “Vậy , bây giờ tam gia đang ở ?”

Lãnh ma ma: “Phu nhân mãi về, tam gia đến chính viện rằng dùng bữa tối với vương phi.”

Nghe , Thời Phù Hân thẳng: “Nếu tam gia đến chính viện dùng cơm, tối nay sẽ ăn một .”

Thấy Thời Phù Hân lập tức nội thất quần áo, hề ý định đến chính viện dùng cơm với Sở Diệu, Lãnh ma ma nhanh chóng đuổi theo: “Phu nhân vẫn đang tức giận với tam gia ?”

Loading...