Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 656
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:24
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vết thương của Thái tử và lục hoàng tử như thế nào?”
Rõ ràng, chuyện ngã lầu xảy ở Thiên Hi lâu ngày hôm qua nhiều đến.
Bởi vì chuyện liên quan đến Thái tử và lục hoàng tử nên ngoài thể thăm dò tin tức cụ thể.
Sở Diệu là chỉ huy Giám Sát ty, đồng thời cũng là chịu trách nhiệm công việc điều tra, hồi phủ, đám trong vương phủ lập tức lấy tin tức trực tiếp từ trong miệng .
Sở Diệu thoáng qua đám trong đại sảnh, đè nén sự vui trong lòng, trầm giọng : “Lục hoàng tử chết, chân của Thái tử gãy, thái y vẫn đang tích cực trị liệu, Thái tử thể bình thường vẫn .”
Lão vương phi cũng doạ đến : “Sao nghiêm trọng như ?”
Sắc mặt Vinh quận vương cũng tràn ngập sự khiếp sợ: “Lục hoàng tử chết! Chân của Thái tử gãy… Thái tử của một quốc gia thể tàn tật? Vậy chẳng sẽ đổi…”
“Phụ vương!”
Sở Huyên lạnh lùng cắt ngang Vinh quận vương: “Phụ vương ăn cẩn thận.”
Vinh quận lương liếc mắt Sở Huyên một cái, mặt chút vui.
Vinh lão vương phi thấy , vội vàng giúp Sở Huyên: “Con cũng thật là, chuyện gì cũng dám ngoài, cũng may Huyên Nhi ngăn cản, nếu những lời truyền ngoài sẽ mang đến rắc rối lớn.”
Vinh quận vương hừ một tiếng, cuối cùng mở miệng phản bác.
Sở Huyên cũng quan tâm đến sự thích của Vinh quận vương, từ lâu trong mắt phụ vương chỉ một nhi tử là Sở Chiêu.
Lúc , trong lòng Sở Huyên chỉ đang lo lắng cho sự an nguy của Thái tử: “Đám thái y trong Thái Y viện ăn kiểu gì , ngay cả vết thương ở chân của Thái tử cũng thể chữa trị , quá vô dụng.”
Nói , đột nhiên về phía Sở Diệu.
“Tam , tam là đồ của Thiên Trì lão nhân, y thuật chắc chắn tồi, bảo chữa trị cho…”
Sở Huyên còn kịp xong thì Sở Diệu nện chén trong tầm tay đến bên chân , về phía Sở Huyên với ánh mắt nguy hiểm.
“Sở Huyên, dáng vẻ của phúc của đúng là vẫn luôn khiến khác ghê tởm như !”
“Nếu quan tâm đến Thái tử như , chi bằng hãy đưa phu nhân của đến đông cung chăm sóc Thái tử , thế nào?”
Sở Huyên ngay lập tức nhớ đến gút mắt ân oán giữa Thời Phù Hân và Thái tử, câu lúc nãy của chọc đến Sở Diệu, bèn mím môi thêm gì nữa.
La Khởi Lam nổi giận đùng đùng Sở Diệu: “Tam , đúng là quá đáng, hề trêu chọc .”
Sở Diệu nhạo thành tiếng: “Ta quá đáng là trượng phu của tẩu quá đáng, tẩu trêu chọc , vì , mà là vì Khánh quốc công phủ sụp đổ.”
“Nhớ đây khi Khánh quốc công phủ vẫn còn, thanh danh của ít bút tích của đại tẩu nhỉ, tẩu quên những chuyện ?”
Nói , chán ghét lướt qua La khởi Lam và Sở Huyên: “Phu thê hai một ai cả.”
“Sở Huyên, trịnh trọng tuyên bố với một nữa, đừng bây giờ vẫn kế thừa vương phủ, cho dù kế thừa nữa, cũng tư cách để lệnh cho .”
“Hãy nhớ, nếu gì thì tự nghĩ cách , đừng ỷ sự thiên vị của tổ phụ tổ mẫu mà cho rằng thể sai bảo tất cả .”
“Nếu , thể tự lên, còn thể xem trọng liếc mắt một cái, một kẻ hèn nhát chỉ lợi dụng trưởng bối thực sự khiến khác khinh thường.”
Sở Huyên đến mặt đỏ tai hồng, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt vui sướng khi thấy khác gặp hoạ của Sở Chiêu ở bên cạnh, lập tức giận dữ Sở Diệu.
“Được , câm miệng hết cho .”
Lão vương phi nện mạnh cây gậy xuống mặt đất: “Cãi , cãi , cãi , gặp mặt cãi , các cháu là chứ kẻ thù!”
Nghe thấy câu , Sở Huyên gì, nhưng Sở Chiêu ý vị thâm trường “ồ” một tiếng.
Sở Diệu hề che giấu sự châm chọc của , đang định gì đó thì Vinh quận vương tức giận với : “Ngươi câm miệng cho bổn vương, trừ khi hỏi, còn ngươi mở miệng.”
Nói , ông về phía Quan vương phi, trách cứ : “Bà xem, đây là nhi tử ngoan bà sinh đấy, đúng là chuyên gây rối.”
Quan vương phi vội vàng nhận : “Vương gia đừng nóng giận, sẽ dạy dỗ Diệu ca nhi.”
Nghe đến đây, Sở Diệu chỉ cảm thấy nhàm chán đến cực điểm, dậy rời .
“Đứng , chúng vẫn hỏi xong, ngươi ?” Vinh quận vương quát lớn .
Quan vương phi nhanh chóng dậy, chạy đến nắm lấy Sở Diệu: “Diệu ca nhi, phụ vương con vẫn còn chuyện hỏi con đấy, mau trở về xuống cùng với mẫu phi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-656.html.]
Nếu là đây, Sở Diệu chắc chắn sẽ Quan vương phi kéo trở về, nhưng , nhớ đến những gì Thời Phù Hân .
Thái độ của trong vương phủ đối với là do cho phép.
“Diệu ca nhi…”
Quan vương phi thấy thể kéo Sở Diệu, kinh ngạc về phía .
Sở Diệu sắc mặt kinh ngạc của Quan vương phi, dáng vẻ giống như chắc chắn sẽ trở về của những khác, ngay lập tức nghĩ đến nhiều chuyện.
Hắn đành lòng mẫu phi vì mà chịu trách mắng nặng nề nên nhiều lúc, chỉ cần mẫu phi dậy, cho dù nữa cũng sẽ thoả hiệp một chút, trong vương phủ điều nên dùng mẫu phi để quản thúc .
Còn mẫu phi thì , lẽ bà cũng để ý đến bà , nên dùng để lấy lòng phụ vương và tổ mẫu.
Còn về phần cảm nhận và tâm trạng của , căn bản ai để ý!
Sở Diệu giãy giụa cánh tay một chút, nhẹ nhàng thoát khỏi sự lôi kéo của Quan vương phi.
Thấy , Quan vương phi sốt ruột thôi, giữ chặt Sở Diệu một nữa: “Diệu ca nhi, đừng cáu kỉnh nữa, phụ vương con vẫn còn chuyện hỏi con đấy, con trở về xuống .”
Đáng tiếc, vẫn thể kéo Sở Diệu.
“Diệu ca nhi!”
Giọng của Quan vương phi đột nhiên tăng cao, sắc mặt lo lắng vui.
Sở Diệu duỗi tay hất cánh tay của Quan vương phi : “Mẫu phi, bao nhiêu sức thì bấy nhiêu, đừng dùng con để lấy lòng tổ mẫu và phụ vương nữa.”
Nói xong, xoay rời .
“Diệu ca nhi!”
Ánh mắt lạnh lùng và lời hờ hững của Sở Diệu khiến Quan vương phi hốt hoảng thôi, bà nhào về phía Sở Diệu giống như đang vớt lấy một sợi rơm cứu mạng.
Bước chân Sở Diệu lớn, Quan vương phi chỉ thể giữa chặt lấy ống tay áo của , trong lúc hoảng loạn kéo theo loạng choạng ngã xuống đất.
“Diệu ca nhi, con đừng !”
Nhìn thấy Quan vương phi ngã mặt đất nhưng vẫn quên túm chặt lấy quần áo của , Sở Diệu bất đắc dĩ bất lực.
“Đứa con ngỗ nghịch bất hiếu , ngay cả mẫu ruột thịt của cũng dám bất kính như .”
Thấy Quan vương phi ngã xuống đất, Vinh quân vương giận tím mặt.
Lão vương phi cũng gấp gáp : “Diệu ca nhi, còn mau đỡ mẫu phi cháu dậy .”
Sở Diệu nhắm mắt , Quan vương phi đang mong chờ , dáng vẻ giống như sợ mất , Sở Diệu hít một thật sâu, xổm xuống đỡ bà dậy.
“Diệu ca nhi, chuyện gì chúng cứ từ từ , đừng cứ tức giận là bỏ , coi như mẫu phi cầu xin con, con hãy đổi , ?”
Sở Diệu gì, đỡ Quan vương phi xuống, đó, sự lôi kéo của Quan vương phi, lặng lẽ xuống bên cạnh bà .
Nhìn thấy Sở Diệu xuống, lão vương phi và Vinh quân vương đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm một .
Quan vương phi thấy Sở Diệu bình tĩnh , lập tức về phía Vinh quận vương: “Vương gia, chẳng ngài chuyện hỏi Diệu ca nhi ?”
Vinh quận vương “ừ” một tiếng, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc lục hoàng tử c.h.ế.t như thế nào? Còn nữa, tại Thái tử thương?”
Sở Diệu liếc ông một cái: “Chuyện vẫn còn đang trong quá trình điều tra, thể lộ ngoài.”
Mắt thấy Vinh quận vương sắp tức giận, Quan vương phi vội vàng lôi kéo Sở Diệu: “Diệu ca nhi, ở đây đều là nhà của con, con còn cái gì thể với nhà của ?”
“Sự việc khiến lục hoàng tử chết, Thái tử còn trọng thương, liên luỵ quá lớn, phụ vương và tổ mẫu cũng chỉ lo lắng một con thể giải quyết , bọn họ hiểu rõ hơn một chút để xem xem thể giúp gì cho con , bọn họ như cũng là vì cho con thôi.”
“Dù phụ vương và tổ mẫu con cũng nhiều kinh nghiệm hơn con.”
Nhìn thấy Quan vương phi mệt mỏi dùng tình dùng lý thuyết phục , Sở Diệu chút hoảng hốt, nghĩ đến Thời Phù Hân một nữa.
Nếu là Thời Lục, đối với những chuyện , nàng tuyệt đối bao giờ hỏi quá nhiều.
Nếu là đây, chỉ cảm thấy Thời Lục như là quan tâm đến , nhưng bây giờ, phát hiện thực cách của Thời Lục vấn đề gì cả, ngược còn khiến thoải mái.
Dường như nàng vẫn luôn đang định hướng cho những gì , chứ buộc đưa quyết định sự ép buộc của khác.
Không chịu ấm ức, tạm chấp nhận, vì nào đó mà thoả hiệp hy sinh.