Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 657

Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:25
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù lúc Thời Lục như , cảm thấy nàng chút như gần như xa, thể nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng ở bên cạnh theo phương thức rõ ràng thoải mái tự do.

Trong lòng Sở Diệu khẽ mỉm , đang tán thành suy nghĩ của Thời Lục ?

“Diệu ca nhi, con mau với phụ vương và tổ mẫu còn những gì xảy ở Thiên Hi lâu ngày hôm qua .”

Sở Diệu hồi phục tinh thần, đối mặt với sự bám lấy buông của Quan vương phi, đột nhiên một câu chôn giấu đáy lòng: “Mẫu phi, tại từ đến nay bao giờ về phía con?”

“Con là nhi tử của , bảo vệ con thì thôi , tại còn giúp đỡ khác ép buộc con?”

“Trong lòng , con quan trọng, những khác mới quan trọng, đúng ?”

“Nếu bọn họ quan trọng hơn cả con, nếu việc gì, cứ tìm bọn họ .”

Quan vương phi sửng sốt ngay tại chỗ, rõ ràng thể ngờ Sở Diệu sẽ với những lời như , trong lúc nhất thời quên mất phản ứng.

Sở Diệu dậy, nhàn nhạt những khác: “Không ai thể phá hỏng quy củ của Giám Sát ty, nếu năng lực thì tự tìm hiểu nguyên nhân .” Nói xong, thực sự nhanh chóng rời .

Lần , Quan vương phi kéo nữa, chỉ theo bóng lưng của Sở Diệu, một lúc lâu vẫn thể hồi phục tinh thần.

Lão vương phi và Vinh quận vương đồng thời nhíu mày, sắc mặt của Sở Huyên và Sở Chiêu cũng lắm.

Hình như Sở Diệu thoát khỏi sự kiểm soát của vương phủ!

“Phu nhân, chúng thực sự đến Vinh Hân đường ?”

“Không .”

Thời Phù Hân mới thức dậy bao lâu, đang bàn trang điểm trang điểm: “Mỗi Sở Diệu và trong vương phủ gặp đều sẽ nổi lên xung đột, đến dó để xem bọn họ cãi ?”

Bình Yên sắc mặt của Thời Phù Hân: “Tam gia lấy một địch nhiều, nếu như bắt nạt thì ?”

Sắc mặt Thời Phù Hân nhàn nhạt: “Sở Diệu sẽ là đối tượng mặc khác xâu xé ? Sở dĩ đám trong vương phủ thể bắt nạt , là do cho phép, trừ khi tự hiểu rõ, nếu nếu tuỳ tiện nhúng tay , sẽ còn là chính nữa.”

Thấy Thời Phù Hân kiên quyết nhúng tay , Bình Yên cũng thêm gì nữa, đó là oán giận : “Lão vương phi thật quá đáng, gọi hết các chủ tử đến đó, ngoại trừ phu nhân , bà như , bảo các hạ nhân trong phủ và bên ngoài như thế nào đây?”

Động tác đang đeo hoa tai của Thời Phù Hân khựng một chút, nàng cũng nghĩ , lão vương phi ngoài mặt đang cố gắng hết sức tỏ vẻ chán ghét nàng, nhưng nàng phủ lâu như , bà vẫn từng động tay với nàng.

Chuyện gì đó , hơn nữa, Vinh lão vương gia cũng chút cổ quái.

“Phu nhân, tam gia trở .”

Câu của Bình Yên cắt ngang suy nghĩ của Thời Phù Hân, nàng đầu , thấy Sở Diệu đang sải bước phòng, lập tức : “Chàng ăn cơm ?”

Sở Diệu lắc đầu: “Vẫn .”

Thời Phù Hân đầu tiếp tục trang điểm: “ lúc cũng ăn, chờ một lát, sẽ trang điểm xong nhanh thôi, chúng cùng ăn.”

Sở Diệu ừ một tiếng, đó bên cạnh Thời Phù Hân trang điểm, một lúc lâu, tâm trạng vốn dĩ đang bực bội và bất đắc dĩ bởi vì chuyện ở Vinh Hân đường cũng dần dần bình tĩnh .

Khi thấy Thời Phù Hân đang tô son, Sở Diệu động dậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn dậy đến, ánh mắt kinh ngạc của Thời Phù Hân, cầm lấy son môi lên ngắm nghía.

Thời Phù Hân nhoẻn miệng : “Sao , cũng tô một chút ?”

Sở Diệu liếc mắt nàng một cái: “Ta cần dùng đến cái ?”

Thời Phù Hân càng mỉm vui vẻ hơn nữa: “Là sai , tướng công của thiên sinh lệ chất, giống như , dung chi tục phấn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-657.html.]

Nhìn thấy Thời Phù Hân mặt mày buông lỏng, giọng điệu nhẹ nhàng sung sướng, Sở Diệu chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng trào dâng một cảm giác xúc động, nhịn chủ động kể chuyện xảy ở Vinh Hân đường.

“Tổ mẫu và phụ vương ngày hôm qua ở Thiên Hi lâu rốt cuộc xảy chuyện gì.”

Thời Phù Hân hứng thú “ồ” một tiếng: “Vậy với bọn họ ?”

Sở Diệu nàng: “Nàng cảm thấy nên với bọn họ ?”

Thời Phù Hân hỏi : “Chàng với bọn họ ?”

Sở Diệu: “Không .”

Thời Phù Hân: “Vậy thì đừng cho bọn họ.” Nói , nàng mỉm tủm tỉm : “Dù quyền chủ động cũng trong tay , như thế nào cũng .”

Sau khi nhận câu trả lời mong , đáy mắt Sở Diệu ngay lập tức loé lên ý , kể chuyện Quan vương phi giữ chặt đó té ngã : “Có quá đáng ?”

“Nếu lập tức rời , mẫu phi chắc chắn sẽ tổ mẫu và phụ vương trách cứ.”

Thời Phù Hân chút khách khí : “Đó là chuyện giữa mẫu phi, lão vương phi và vương gia, nếu mẫu phi thực sự chịu trách phạt thì đó cũng là chuyện của bà, bà năng lực chu với lão vương phi và vương gia.”

Sở Diệu chút do dự: “ cũng là vì …”

Thời Phù Hân : “Mỗi đều gánh vác hậu quả do sự lựa chọn của , mẫu phi lựa chọn việc đều theo lão vương phi và phụ vương, bây giờ bà thể khiến bọn họ hài lòng, thì bà trách cứ cũng là chuyện bình thường.”

“Điều suy nghĩ bây giờ chính là gì?”

“Lựa chọn cho mẫu phi dễ chịu, thoả hiệp nhường nhịn giúp bà chia sẻ áp lực mà những khác trong vương phủ gây cho bà; Hay là lòng sắt đá để mẫu phi gánh chịu tất cả thứ bà chịu?”

Sở Diệu Thời Phù Hân: “Nàng đúng là cái gì cũng dám .” Nếu những lời truyền ngoài, Thời Lục chắc chắn sẽ chụp lên đỉnh đầu cái mũ đại bất hiếu.

Thời Phù Hân mỉm : “Đó là vì đang đối mặt với , mà hiếm khi chủ động tâm sự với , dương nhiên rõ những suy nghĩ chân thật trong lòng cho .”

“Như , mới thực sự hiểu rõ con , đúng ?”

Sở Diệu im lặng một lát: “Ngươi lúc nào cũng thèm quan tâm đến suy nghĩ của khác như ? Bao gồm cả phụ mẫu của .”

Thời Phù Hân suy nghĩ một chút : “Chỉ cần gì thì khác thể nào ảnh hưởng đến . Để đạt mục đích, chắc chắn trả giá một thứ gì đó, nếu của hiểu, thì còn xem để ý đến đạt mục tiêu của nhiều hơn.”

Nói , nàng về phía Sở Diệu: “Giống như khi tiếp xúc với trong vương phủ , mẫu phi sống và hy sinh bản , nhường nhịn tất cả thứ, thoát khỏi sự kiểm soát của vương phủ hơn?”

“Chỉ cần suy nghĩ rõ ràng cái gì, tất cả chuyện đều dễ giải quyết.”

Sở Diệu nhíu mày: “Chẳng lẽ cách nào vẹn cả đôi đường ?”

Thời Phù Hân mỉm : “Nếu thì hãy dạy cho một chút, sẽ chăm chú lắng .”

Sở Diệu gì.

Lúc , Thời Phù Hân trang điểm xong, mỉm dậy: “Đi thôi, chúng ăn cơm thôi.” Nàng vui vẻ : “Chàng thể chủ động tìm chia sẽ cảm nhận của , vui, hãy tiếp tục nhé!”

Sở Diệu nàng một cái: “Ta vui lòng chia sẻ với nàng, chỉ sợ nàng , xong cũng trả lời , hoặc là trực tiếp qua loa lệ với .”

Thời Phù Hân đến bàn cơm xuống, mỉm Sở Diệu: “Nếu chia sẻ thì cứ việc , còn về phần đáp , đáp như thế nào thì đó là chuyện của .”

“Nếu chia sẻ, đây sẽ trực tiếp với .”

“Tướng công, khi chúng ở bên cạnh , mỗi thể tự lo liệu việc của ? Đừng bao giờ cố gắng phỏng đoán xem đối phương đang nghĩ gì, bởi vì chúng là con giun trong bụng khác.”

“Việc tự phỏng đoán lung tung dễ tạo hiểu nhầm, đồng thời dễ dàng đả kích sự tin tưởng của , nếu thể trực tiếp giáp mặt hỏi, chúng sẽ trực tiếp giáp mặt rõ ràng, ?”

Thấy Sở Diệu mở miệng chuyện, Thời Phù Hân vội vàng : “Đừng dùng một chuyện khẳng định để khảo nghiệm khác, ví dụ như sẽ với nguyên nhân lục hoàng tử hẹn , bây giờ hỏi thì chẳng khác nào đang khảo nghiệm .”

“Nếu thực sự , lẽ sẽ cảm thấy tin tưởng , cần gì tự tìm phiền não như chứ?”

Loading...