Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 660
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:28
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Những khác trong vương phủ quản thúc mẫu phi, mẫu phi quản thúc , mặc dù là quyền lực nhiều nhất ở bên ngoài trong vương phủ , nhưng những khác trong vương phủ vẫn thể cưỡi lên cổ .”
“Đây cũng chính là nguyên nhân mấy năm nay cuộc sống của như ý!”
Sở Diệu cúi đầu gì.
Thời Phù Hân : “Nếu Thái hậu thực sự ban Quan biểu cho thì ?”
Sở Diệu chút bực bội tới lui trong phòng: “Kể từ khi Thái hậu triệu kiến biểu , mơ hồ đoán ý của Thái hậu, mấy ngày nay vẫn luôn tìm kiếm các con cháu của quan viên phẩm hạnh tồi.”
“Thực trong tay hai sự lựa chọn, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của , biểu nghĩ như thế nào.”
“Vốn dĩ tính toán xong xuôi, dự định sẽ sắp xếp biểu gặp mặt bọn họ trong hai ngày tới, ngờ Thái hậu sốt ruột triệu kiến các nàng như .”
Sở Diệu Thời Phù Hân: “Lần Thái hậu gặp các nàng lẽ là vì chuyện chân của Thái tử thương, chắc hẳn sẽ đề cập đến chuyện của biểu .”
“Chỉ cần nhắc đến, khi các nàng xuất cung, chúng sẽ lập tức tay sắp xếp cho biểu xem mắt hai , ý của nàng thế nào?”
Sau khi xong, Thời Phù Hân gật đầu: “Bây giờ cũng chỉ thể như .”
Những gì nên đều , Thời Phù Hân lập tức dẫn theo Bình Yên và Tiểu Phương đến chính viện.
…
Trên đường đến chính viện, Thời Phù Hân gặp Quan Tú Nghiên cố ý đến đây chắn đường nàng.
“Tú Nghiên gặp qua biểu tẩu.”
“Quan biểu việc gì ?”
Quan Tú Nghiên Thời Phù Hân, do dự thôi.
Thời Phù Hân chỉ nàng , hỏi gì cả.
Quan Tú Nghiên đợi thêm một lát, thấy Thời Phù Hân lên tiếng, nàng chỉ thể chủ động : “Trong thời gian biểu tẩu ở nhà, Thái hậu từng triệu kiến hai , ý của Thái hậu vô cùng rõ ràng, ngài thất cho biểu ca.”
Thời Phù Hân nàng : “Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi thất cho ?”
Quan Tú Nghiên ngẩn , trong suy đoán của nàng , nàng cho rằng biểu tẩu sẽ tức giận, sẽ cảm thấy Thái hậu duỗi tay quá dài, sẽ giận chó đánh mèo, sẽ trách cứ nàng , thể ngờ rằng điều đầu tiên biểu tẩu là hỏi nàng ?
Quan Tú Nghiên thoáng qua Thời Phù Hân, che giấu sự phức tạp trong mắt, khổ : “Ta liệu quan trọng ? Sau khi phụ mẫu qua đời, chỉ là một nữ hài tử mồ côi ăn nhờ ở đậu, là một bất do kỷ.”
Thời Phù Hân thích giọng điệu tủi của Quan Tú Nghiên, khẽ nhíu mày : “Chỉ cần chết, tất cả đều cơ hội tự quyết định vận mệnh của , còn xem ngươi dũng khí và sẵn lòng thoát ngoài ?”
“ là Thái hậu tôn quý, nhưng nếu ngươi , vẫn thể nghĩ cách từ chối.”
Quan Tú Nghiên Thời Phù Hân: “Tẩu tử là một hùng trong ngành son phấn, còn năng lực như tẩu tử, thể gì cả, ngay cả chi phí ăn mặc cũng dựa cô mẫu rủ lòng thương.”
Thời Phù Hân ở đây Quan Tú Nghiên kể lể phận bi thảm của nàng , nhưng vẫn kiên nhẫn : “Chỉ cần ngươi , ngươi thể nhiều chuyện.”
“Ví dụ như cầu xin sự giúp đỡ.”
“Ngươi là do mẫu phi nuôi lớn, mẫu phi chắc chắn tình cảm với ngươi, ngay cả tướng công cũng đối xử với ngươi như ruột thịt của , bất kể là mẫu phi tướng công, nghĩ bọn họ đều sẵn lòng giúp ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-660.html.]
Nghe , ánh mắt Quan Tú Nghiên loé lên một chút, ngay đó sắc mặt đổi, lời trở nên khó hiểu: “Ta thể gây thêm rắc rối cho cô mẫu và biểu ca chứ?”
Nghe thấy câu hàm hồ của Quan Tú Nghiên, Thời Phù Hân sâu kín nàng trong chốc lát, cũng trực tiếp chuyện Sở Diệu giúp nàng tìm đối tượng thích hợp ngoài, mà chỉ hỏi: “Cho nên ngươi rốt cuộc gì với ?”
Quan Tú Nghiên rũ mắt : “Lần Thái hậu triệu kiến biểu tẩu lẽ sẽ nhắc đến chuyện , đến đây là với biểu tẩu, tẩu tuyệt đối đừng nảy sinh tranh chấp với Thái hậu.”
Thời Phù Hân Quan Tú Nghiên đang né tránh ánh mắt của , chậm rãi cong khoé môi: “Chưa đến việc Thái hậu triệu kiến là vì chuyện gì, cho dù Thái hậu đưa yêu cầu gì nữa, đáp như thế nào hình như cũng liên quan đến Quan biểu ngươi đúng ?”
Quan Tú Nghiên vội vàng : “Biểu tẩu, thực sự cho , tẩu đắc tội với Hoàng hậu và Thái tử, nếu đắc tội với Thái hậu thêm nữa, bất kể là đối với tẩu đối với biểu ca, là vương phủ đều chuyện gì.”
Những lời khiến Thời Phù Hân khó chịu với Quan Tú Nghiên: “Cảm ơn ý của ngươi, nhưng cảm thấy vẫn gì cho ngươi, cho nên mong ngươi hãy thu hồi ý của , thực sự nhận nổi.”
Quan Tú Nghiên cảm nhận sự đổi trong thái độ của Thời Phù Hân: “Biểu tẩu, bất kể tẩu tin , bao giờ tranh giành biểu ca với tẩu, cô mẫu dưỡng dục, thực sự hy vọng thể chia sẻ chút gì đó với ngài và biểu ca.”
“Ta tẩu tử là lợi hại, nhưng Thái tử là trữ quân, Vi gia sở hữu thế lực lớn, một biểu ca đối phó với nhiều vết thương nặng nề từ những mũi tên b.ắ.n lén như , cảm thấy chúng vẫn nên bớt gây rắc rối cho thì hơn.”
Thời Phù Hân trực tiếp thành tiếng: “Những gì ngươi đều là ngươi cảm thấy như .”
“Biểu cô nương!”
Thời Phù Hân chợt cao giọng: “Ta cũng nên cho ngươi suy nghĩ của nhỉ, cảm thấy mỗi nên tự lo liệu việc của là , đừng lúc nào cũng quan tâm đến chuyện của khác.”
“Chưa đến việc ngươi năng lực quan tâm đến chuyện của khác , chỉ đến chuyện ngươi suốt ngày quan tâm đến việc của khác, giả vờ cho khác, ngoại trừ khiến bản tự cảm động một chút thì ngững giải quyết bất cứ vấn đề thực tế gì, chừng còn khiến tình hình trở nên phức tạp.”
“Thành thật mà , dáng vẻ của ngươi thực sự khó coi.”
Sắc mặt Quan Tú Nghiên khựng một chút, đó mặt hiên lên sự hổ và tức giận: “Biểu tẩu cảm thấy tâm tư kín đáo ?”
Thời Phù Hân lắc đầu: “Ta chỉ sợ ngươi căn bản bản tâm tư kín đáo.” Nàng khẽ mỉm một tiếng: “Nhìn ngươi bây giờ mà xem, hợp tình hợp lý và lời lẽ chính đáng như thế nào?”
“Ngươi ngươi mang đến rắc rối cho khác ?”
Quan Tú Nghiên khó tin lắc đầu: “Ta .”
Thời Phù Hân im lặng một chút, đột nhiên hỏi: “Quan biểu , ngươi tại tướng công vẫn luôn trì hoãn thể thành ?”
Quan Tú Nghiên hoang mang Thời Phù Hân, hiểu tại nàng đột nhiên hỏi chuyện .
Thời Phù Hân nhàn nhạt : “Ngoại trừ nguyên nhân liên quan đến tướng công , một trong những nguyên nhân khác là bên cạnh tướng công một biểu mẫu cùng lớn lên từ nhỏ như ngươi, chỉ riêng chuyện thôi khiến nhiều cô nương trong sạch né xa ba thước.”
Sắc mặt Quan Tú Nghiên ngừng đổi: “Những lời của biểu tẩu là ý gì?”
Sắc mặt Thời Phù Hân lạnh vài phần: “Ý của là, Quan biểu ngươi vượt quá giới hạn , lẽ ngươi ý , nhưng những chuyện ngươi gây ảnh hưởng đến khác.”
Sắc mặt Quan Tú Nghiên chút đổi: “Biểu tẩu, thực sự chung sống hoà thuận với tẩu.”
Những lời chút ý vị thâm trường, Thời Phù Hân : “Ta cũng nghĩ như , hơn nữa cũng như , còn về phần Quan biểu , hôm nay suy nghĩ của ngươi, còn xem ngươi như thế nào.”
“Ta là một chú trọng, điều quan tâm nhất là đối phương như thế nào chứ nàng gì.”
Quan Tú Nghiên gì.
Thời Phù Hân thêm với nàng nữa, thẳng: “Trước khi ngoài, tướng công cố ý trở về từ Giám Sát ty để dặn dò một câu, với rằng giúp ngươi chọn vài con cháu quan thích hợp, khi từ trong cung của Thái hậu ngoài, sẽ sắp xếp cho xem mặt.”
“Chỉ cần ngươi đính hôn, Thái hậu còn thể ép ngươi cho ngươi khác nữa ?”
Quan Tú Nghiên ngơ ngác: “Biểu ca thực sự… Thực sự đang âm thầm xem mặt giúp ?”