Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 668
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:37
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa mới trở về phủ thấy Thời Phù Hân khiến Sở Diệu vui vẻ thôi.
Cảm giác vui vẻ khiến theo bản năng về phía chiếc xe ngựa, theo bản năng đưa tay đỡ lấy Thời Phù Hân, mặc dù nàng là một nữ nhân yếu ớt, cũng cần việc .
lúc , vẫn như .
Thấy Thời Phù Hân bằng ánh mắt rạng rỡ, Sở Diệu chỉ cảm thấy vô cùng thoả mãn.
“Tam gia, cuối cùng cũng về, vương phi và Quan di nương đang mong chờ trở về đấy.”
Ma ma bên cạnh Quan vương phi thấy tin tức lập tức chạy ngoài, mới đến rõ với Sở Diệu nỗi nhớ nhung của Quan vương phi và Quan di nương dành cho .
Cũng trong khoảnh khắc ma ma xuất hiện, Sở Diệu trơ mắt thấy ánh sáng trong mắt Thời Phù Hân trở nên nhạt với tốc độ thể thấy bằng mắt thường, cảm giác vui vẻ khi thấy cũng biến mất.
Đối với chuyện , cảm giác thoả mãn trong lòng Sở Diệu cũng biến mất, đó là cảm giác bực bội.
Đối với Quan Tú Nghiên, tâm trạng của Sở Diệu vô cùng phức tạp, tình cảm đột nhiên biến thành tình yêu nam nữ, thực tận sâu trong lòng chút chán ghét.
Hơn nữa, cho dù thừa nhận như thế nào nữa thì bây giờ càng ngày càng quan tâm đến suy nghĩ của Thời Lục.
Trước khi thành , Thời Lục từng nhắc đến chuyện của biểu , cũng từng hứa hẹn sẽ xử lý chuyện của biểu thật , nhưng thất tín.
“Nếu mẫu phi tìm , mau .”
Thời Phù Hân sải bước vương phủ, nhiều với Sở Diệu.
Sở Diệu im lặng trong chốc lát đuổi theo Thời Phù Hân: “Ta về phòng đổi xiêm y .”
Thời Phù Hân ý kiến, suốt quãng đường đó cũng chủ động chuyện với Sở Diệu như nữa.
Sau khi trở về Vinh An viện, Sở Diệu quần áo xong cũng rời , cứ thể trong phòng Thời Phù Hân chờ nàng.
Thời Phù Hân thường phục xong ngoài, thấy như , bèn hỏi: “Sao vẫn đến chính viện?”
Sở Diệu nàng, trong lòng chút do dự, cuối cùng vẫn hỏi: “Chuyện là, nàng cùng đến thỉnh an mẫu phi ?”
Đối với Sở Diệu mà , những câu như thế chẳng khác nào chủ động tỏ yếu thế.
Thời Phù Hân hiểu rõ điều , nhưng nàng cũng đồng ý.
Có một điểm mấu chốt nhất định kiên quyết bảo vệ, để khác rằng thể vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước.
Thời Phù Hân lắc đầu : “Sáng nào cũng đến thỉnh an mẫu phi, và mẫu phi ở chung với theo cách , đều cảm thấy tự tại, nếu đến đó phiền bà quá nhiều, mẫu phi sẽ cảm thấy tự nhiên.”
Sở Diệu cảm thấy chút hổ khi từ chối, nếu là , chắc chắn sẽ dậy bỏ , nhưng , chỉ lạnh lùng yên ở đó, nhúc nhích.
Thấy , Thời Phù Hân dừng một chút, suy nghĩ chân thật trong lòng: “Nếu Quan di nương ở đó, sẽ cùng , nhưng nàng ở đó, .”
Sở Diệu nhíu mày qua: “Tại chứ?”
Thời Phù Hân : “Tại nam nhân các thích tam thê tứ ?”
Sở Diệu sửng sốt, hiểu tại Thời Lục đột nhiên hỏi chuyện .
Thời Phù Hân mỉm : “Ngoại trừ những lý do như thích cảm giác mới vẻ, thích tuổi trẻ xinh , lý do chủ yếu vẫn là các thích hưởng thụ cảm giác nữ nhân tranh đoạt chính .”
“Nhìn thấy nữ nhân nghĩ cách đấu đá để giành sự sủng ái của , lòng hư vinh của nam nhân các thể thoả mãn, cảm thấy chính là chúa tể.”
Nói đến đây, nụ mặt Thời Phù Hân biến mất, sắc mặt trở nên nhàn nhạt, : “ vô cùng chán ghét những thứ .”
“Nếu bất chấp việc mà với , sẽ rơi trong cuộc chiến tranh đoạt với Quan di nương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-668.html.]
“Ta trở thành một mà ngay cả bản cũng chán ghét.”
Sở Diệu nhíu chặt hai hàng chân mày: “Nàng cũng đấy, nạp biểu , hơn nữa cũng thích tam thê tứ , nàng thể tin tưởng .”
Thời Phù Hân : “Ta tin tưởng chứ, nhưng một việc, bất kể và nghĩ như thế nào nữa, nó vẫn xảy .”
“Có lẽ cũng , một khi phận của nào đó đổi, vị trí của đó cũng sẽ đổi theo.”
“Bây giờ Quan di nương là biểu của , mà là thất của , một thất sống , chỉ thể dựa sự sủng ái của trượng phu, để sự sủng ái của , xem nàng sẽ gì?”
“Hơn nữa, trong chuyện còn mẫu phi tham gia , chuyện sẽ càng trở nên phức tạp.”
Thời Phù Hân dừng một chút tiếp: “Chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa và mẫu phi, là nhân tức, thực sự tiện nhúng tay , còn về chuyện giữa và Quan di nương giải quyết như thế nào, tự nghĩ .”
Sắc mặt của Sở Diệu lắm: “Nàng nhất định đối xử xa lạ như với ? Có thất nhà nào do chính thê quản lý?”
Thời Phù Hân : “Ta thể quản lý các thất của , bất kể là do tổ mẫu phụ vương đưa, đều sẽ đối xử , từng bọn họ quấy rầy đúng ?”
“Hơn nữa cũng hề tỏ xa lạ với , , nhất định sẽ tâm ý với chuyện giữa hai chúng , nhưng chuyện của do tự giải quyết, thể vì là thê tử của mà cảm thấy nên thu dọn cục diện rối rắm giúp .”
Sở Diệu mở to hai mắt : “Tại trở thành cục diện rối rắm của ? Chẳng và nàng là phu thê nhất thể đồng tâm ?”
Thời Phù Hân: “Tại là cục diện rối rắm của ?”
“Ta hỏi , mặc dù mối quan hệ giữa và mẫu phi thiết lắm, nhưng vẫn luôn yên chuyện gì đúng ?”
“Ta và Quan di nương cũng đối đầu với , bình thường chung sống khá hoà thuận.”
“Đối với bá mẫu, tuân thủ tất cả quy củ lễ nghi; Đối với thất, cũng khắt khe, là thê tử của , cảm thấy tròn bổn phận của .”
“Bây giờ mẫu phi và Quan di nương tìm thì đó là chuyện của , xen chính là đang phức tạp hoá vấn đề đấy.”
Thời Phù Hân nghiêm túc Sở Diệu: “Nếu đến đó, đối xử với các nàng như thế nào cũng , nhưng nếu đến, lẽ sẽ quan tâm đến cảm nhận của một chút, đúng ?”
“Tướng công, cho sự tôn trọng trọn vẹn, để tự chủ đưa sự lựa chọn, cũng đừng phụ ý của đấy.”
Sở Diệu gì, dậy chuẩn trực tiếp chạy lấy .
Hắn nếu tiếp tục nữa, cũng thể thuyết phục Thời Phù Hân đến chính viện cùng , ở sẽ chỉ khiến thuyết phục bởi đủ loại đạo lý của Thời Lục.
Khi Sở Diệu sắp khỏi phòng, Thời Phù Hân gọi .
“Sau khi trở về từ chỗ mẫu phi, hãy đến đây một chuyến, chuyện với , chuyện quan trọng.”
Sở Diệu nàng một cái, gì cả, rời .
Lúc , Lãnh ma ma , Thời Phù Hân: “Phu nhân, như liệu ?”
Thời Phù Hân nhàn nhạt mỉm : “Nếu so sánh thì Sở Diệu thể như thế nào chứ?”
Lãnh ma ma vẫn chút lo lắng: “ Quan di nương nhu nhược đáng thương, vương phi mong mỏi chờ đợi, hai chắc khiến tam gia mềm lòng.”
Thời Phù Hân mỉm : “Con đều ích kỷ, mỗi khi đưa quyết định đều chỉ vì một mục đích, đó chính là khiến bản trở nên hơn.”
“Bất kể là mẫu phi mong mỏi chờ đợi là Quan di nương nhu nhược đáng thương, một hai thể khiến Sở Diệu mềm lòng, nhưng nếu quá nhiều , nó sẽ trở thành gánh nặng.”
“Ai lúc nào cũng mang tay nải vai chứ?”
“Việc ở chung giữa với vẫn thoải mái tự do.”
“Mẫu phi cũng , Quan di nương cũng , các nàng đều dựa Sở Diệu, trút bỏ hết áp lực lo âu của đến Sở Diệu.”
“Về phần Sở Diệu, việc ở bên ngoài, áp lực nặng nề của Hoàng thượng, đủ loại quan viên giám sát, và đang ở trong trạng thái căng thẳng, tình huống , còn tinh lực dư thừa để đáp ứng những yêu cầu của mẫu phi và Quan di nương chứ?”
“Có sự so sánh , Sở Diệu chắc chắn sẽ thiên về một cách vô thức, kết quả cuối cùng, sẽ chỉ từ từ xa cách hai bọn họ mà thôi.”