Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 675
Cập nhật lúc: 2025-09-13 00:04:45
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Phù Hân sớm đặt một phòng riêng tửu lầu cửa hoàng thành, bên cửa sổ với sắc mặt ngưng trọng, An Kiến Trung mang theo từng rương châu báu hoàng cung.
Có một việc chỉ e thể giấu nữa!
“Ngươi cái gì? Trên các đảo ở Nam Hải còn hải tặc trồng lương thực và dược liệu?”
Trong Càn Thanh cung, tổng đốc thuỷ quân Nam Hải An Kiến Trung đang cúi báo cáo tình hình ở Nam Hải với Hoàng thượng.
Sau khi xong, Hoàng thượng vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc dậy qua : “Đám hải tặc đó gì? Không, những đó là hải tặc ?”
An Kiến Trung cân nhắc một chút : “Một hải tặc thể lực khá lớn chủ yếu lấy danh nghĩa hải tặc, thực chất bọn họ hề mấy chuyện đốt g.i.ế.c đánh cướp gì đó, nếu thuỷ quân Nam Hải thể nào để mặc bọn họ phát triển lớn mạnh như .”
Hoàng thượng bất mãn An Kiến Trung: “Ngươi còn hổ những lời , là tổng đốc thuỷ quân Nam Hải, thế mà nhiều hải tặc ở ngay mí mắt như .”
Nghe , An Kiến Trung cũng dám giải thích, vội vàng quỳ xuống nhận : “Hoàng thượng, thần cố tội, mong Hoàng thượng trách phạt.”
Hoàng thượng lạnh lùng An Kiến Trung, bây giờ vẫn còn cần dùng đến , đè nén sự bất mãn trong lòng, xuống ghế rồng một nữa: “Những thế lực hải tặc đó phát triển đơn độc là cấu kết với ?”
An Kiến Trung vội vàng : “Hồi bẩm Hoàng thượng, lẽ đám hải tặc đó cấu kết với .”
Hoàng thượng nổi giận, lạnh lùng : “Cái gì gọi là lẽ? Ngươi thậm chí còn rõ bọn họ cấu kết với ?”
An Kiến Trung sợ hãi thôi: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là cấu kết với , nhưng phía những thế lực hải tặc đó lẽ đều chỗ dựa.”
Nghe , ánh mắt Hoàng thượng lập tức trở nên nguy hiểm: “Phía hải tặc chỗ dựa?”
An Kiến Trung: “Bất kể là lương thực dược liệu, nếu trồng thì nhất định bán , bán như thế nào, bán ở , chắc chắn cần con đường riêng.”
“Ngay cả Hải Quy bang, thần cũng cảm thấy đơn giản, khi thần dẫn theo thuỷ quân xông lên hải đảo của bọn họ, phản ứng của đám hải tặc Hải Quy bang đó nhanh, chút…”
Sắc mặt Hoàng thượng thâm trầm: “Có chút gì?”
Trên trán An Kiến Trung đổ ít mồ hôi, nghiến răng : “Có chút giống với quân đội!”
Điều thực sự khiến Hoàng thượng kinh hãi: “Quân đội!”
Cảm nhận ý lạnh ẩn chứa trong giọng của Hoàng thượng, An Kiến Trung đang quỳ mặt đất gần như áp sát bộ cơ thể lên mặt đất.
Trong đại điện im lặng một chút, đó đột nhiên vang lên tiếng nhạo của Hoàng thượng.
“Hay lắm, phía bên Nam Hải đúng là ngoạ hổ tàng long!”
An Kiến Trung sợ chọc giận Hoàng thượng, lúc , ông dám thêm dù chỉ một câu.
Sau đó, Hoàng thượng quan tâm đến ông nữa, mà bảo Lưu công công trải bản đồ lãnh thổ quốc gia Đại Sở , cẩn thận xem xét tình hình ở Nam Hải.
“Ở Nam Hải nhiều hải đảo ?”
An Kiến Trung: “Đảo lớn nhiều, nhưng mấy hải đảo nhỏ thực sự ít.” Ông dừng một chút: “Giữa các hòn đảo cách khá xa, nếu vị trí của hải đảo, thuỷ quân cũng khó tìm đến.”
Hoàng thượng trầm giọng : “Ngươi thể một mẻ bắt hết các hải tặc khác Nam Hải ?”
Trong lòng An Kiến Trung run lên, khổ : “Hồi bẩm Hoàng thượng, e là việc khó, nữa chủ nhân của một hải đảo là hải tặc, bọn họ vẫn theo triều đình.”
“Mấy năm , bởi vì ảnh hưởng của thiên tai nên khắp các nơi Nam Hải đều là lưu dân, quan viên địa phương thể sắp xếp , một chủ nhân hải đảo còn chủ động phân ưu, tiếp nhận ít lưu dân.”
Hoàng thượng tức giận đến bật thành tiếng: “Phân ưu? Ngươi gọi cái là phân ưu? Bọn họ rõ ràng là đang đoạt , cướp đoạt lao động miễn phí.” Nói đến đây, tức giận dậy qua .
Hoàng thượng đột nhiên phát hiện rằng khả năng kiểm soát của triều đình với khu vực Nam Hải thực sự quá thấp.
Các hải đảo ở Nam Hải sắp trở thành căn cứ bí mật của một tâm tư kín đáo và hải tặc .
Loại tình hình tuyệt đối thể tiếp tục nữa, nếu , một ngày nào đó khi đột nhiên xuất hiện một đội phản quân, triều đình cũng hề chuyện gì xảy .
Hoàng thượng lập tức phái gọi lục bộ thượng thư đến, bắt đầu thảo luận xem thế nào để quản lý tình hình khu vực ở Nam Hải.
…
Thời gian trôi nhanh, nhoáng cái đến tết Đoan Ngọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-675.html.]
Hôm nay, Sở Diệu trở về vương phủ đón tết Đoan Ngọ, lúc trở về Vinh An viện quần áo, với Thời Phù Hân một chuyện xảy triều đình trong thời gian .
“Cái gì?”
“Triều đình tiến hành chiếu an với hải tặc Nam Hải và các đảo chủ hải đảo Nam Hải?”
Sở Diệu Thời Phù Hân đang kinh ngạc; “Tại nàng phản ứng lớn như ?”
Thời Phù Hân né tránh ánh mắt của Sở Diệu: “Ta phản ứng lớn ? Ta chỉ kinh ngạc mà thôi.”
Sở Diệu hỏi: “Tại nàng kinh ngạc?”
Thời Phù Hân về phía Sở Diệu: “Không tại cả, chỉ là kinh ngạc.”
Sở Diệu thu hồi tầm mắt, chậm rãi uống : “Cái c.h.ế.t của lục hoàng tử liên luỵ đến Hải Quy bang, việc quét sạch Hải Quy bang dẫn đến việc chiếu an các hải đảo ở Nam Hải.”
Nói , về phía Thời Phù Hân: “Nàng xem đó sẽ còn liên luỵ đến chuyện gì nữa?”
Sắc mặt Thời Phù Hân nhàn nhạt: “Sao thể .”
Sở Diệu: “Nghe đằng các thế lực ở Nam Hải đều chủ tử, triều đình chiêu an chính là tìm những .”
Thời Phù Hân: “… Chiêu thức của Hoàng thượng thực sự quá lợi hại.”
Sở Diệu nàng một cái, đột nhiên một câu: “Chẳng lẽ chuyện ăn của nàng đến tận Nam Hải ?”
Thời Phù Hân mỉm , : “Chàng đoán xem?”
Sở Diệu thấy phản ứng của nàng, thể đoán .
Về mặt lý trí, cảm thấy lẽ tay của Thời Lục thể duỗi dài đến tận Nam Hải , thứ nhất, lẽ nàng nhiều nhân thủ như ; Thứ hai, nàng đang ở kinh thành, mở Hồng Nhan Tiếu với hơn một trăm chi nhánh, lẽ còn tinh lực để những chuyện khác.
, tận sâu nơi đáy lòng một giọng với rằng, Thời Lục là bình thường, thể dùng lý luận của bình thường để phán xét nàng, nếu nàng bất cứ chuyện khác nào đó cũng là điều bình thường.
Bởi vì suy đoán , nên thời gian tiếp theo, Sở Diệu cũng quan tâm đến chuyện các hải đảo Nam Hải chiêu an.
Về phần Thời Phù Hân, mấy ngày tết Đoan Ngọ, nàng cũng nhận bồ câu đưa thư của Hương sư gia.
Thời Phù Hân tờ giấy trong tay, tờ giấy chỉ mấy chữ: Triều đình chiếu an, nhận nhận?
Nếu nhận, chắc chắn sẽ triều đình quét sạch; Nếu nhận, chuyện Bách Thảo đường chắc chắn sẽ bại lộ mặt khác.
Bách Thảo đường bại lộ, Thần Nông đường còn thể dấu bao lâu?
Sau khi suy nghĩ , Thời Phù Hân cầm bút lên xuống hai chữ “chấp nhận” một tờ giấy.
Sau khi buộc tờ giấy chim bồ câu đưa thư và thả bay , Thời Phù Hân im lặng một chút dậy đến Võ Xương bá phủ một chuyến.
…
Võ Xương bá phủ.
Kim Nguyệt Nga Thời Phù Hân trở về, vội vàng dặn dò nha mang bánh Thời Phù Hân thích ăn nhất lên, nhưng đợi một lúc vẫn thấy , bà chút kinh ngạc.
“Lục cô nương ?”
“Lục cô nương gặp lão phu nhân .”
Nghe , Kim Nguyệt Nga chút kinh ngạc, như thường lệ, nữ nhi trở về nhà sẽ đến gặp bà , đó mới cùng bà đến bái kiến Thời lão phu nhân.
“Vừa mới trở về đến gặp lão phu nhân, chẳng lẽ xảy chuyện gì ?”
Trong Ý Tường đường, Thời lão phu nhân mỉm trò chuyện một việc nhà với Thời Phù Hân, cũng chủ động hỏi về mục đích trở về của nàng.
Sau một hồi trò chuyện, Thời Phù Hân trực tiếp thẳng vấn đề: “Tổ mẫu, thời gian , lẽ trong phủ sẽ chịu ảnh hưởng một chút.”
Thời lão phu nhân nheo mắt: “Ảnh hưởng gì?”
Thời Phù Hân: “Cháu là sư phụ của đại hoàng tử, sở dĩ bây giờ ít nhắc đến chuyện , một là vì đại hoàng tử cố ý tỏ xa cách cháu, thứ hai là cháu giá trị gì, đáng để khác để ý.”
Thời lão phu nhân lục tôn nữ: “Chẳng lẽ lợi dụng việc cháu là sư phụ của đại hoàng tử để gây chuyện?”