Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 701

Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:12:32
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn thấy ánh mắt thù hằn của Thời Phù Hân khi , Ma Xuyên mỉm : “Lúc nếu ngươi chịu hậu viện của Thái tử, lão nô nhất định sẽ cung kính hầu hạ ngươi, đáng tiếc, ngươi chọn Sở Diệu.”

“Thuốc viên của Thần Nông đường thực sự tồi, ngươi yên tâm, nhất định sẽ kinh doanh Thần Nông đường thật , khiến nó phát triển rực rỡ.”

Ma Xuyên mỉm hai tiếng, Thời Phù Hân bắt đầu từ từ bình phục thở, khởi động dị năng trị liệu, nhanh chóng chữa trị nơi mới cổ trùng gặm cắn.

Lần nàng hy sinh lớn, Đông Kiếm đ.â.m thương trúng cổ, khi lật đổ Thái tử, nàng nhất định sẽ tính toán những chuyện lên đồ keo kiệt .

Dưới sự bao phủ của tinh thần lực, bộ tiểu viện nông gia đều trong “tầm mắt” của Thời Phù Hân.

Trong nhà chính, Ma Xuyên đang cầm bút lên một tờ giấy: Tất cả thứ đều thuận lợi, bắt Thời thị.

Sau đó, tờ giấy buộc đùi bồ câu đưa thư.

Ma Xuyên thả bay bồ câu đưa thư , dặn dò thủ hạ chằm chằm phòng chứa củi, đó đóng cửa phòng bắt đầu nghiên cứu cổ trùng của ông ở trong phòng.

Sắc trời dần tối, trong tiểu viện lượt ăn cơm tối, ngoại trừ những trông chừng Thời Phù Hân , những khác đều ngủ.

Thời Phù Hân để lộ bất cứ điều gì khác thường nên ở trong phòng chứa củi suốt một đêm.

Sáng sớm hôm , đến tiểu viện.

Là một lão hán nông gia, nhưng khi lão hán nông gia cởi chiếc mũ rơm đầu xuống, để lộ cái đầu trơn bóng, hai mắt Thời Phù Hân đột nhiên sáng ngời.

“Ca ca, đích đến đây?”

Ma Xuyên thấy đến là Ma Giang, vội vàng kéo trong phòng.

Ma Xuyên thâm trầm : “Hai ngày nay mí mắt của ngừng giựt giựt, nếu đến xem, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an.”

Ma Xuyên: “Ca ca, cần quá lo lắng, Vi gia điều động tuyệt điên tông sư Đông Kiếm ngoài, để Sở Diệu chạy thoát là may mắn của , nhưng c.h.ế.t chắc .”

Hai hàng chân mày của Ma Giang vẫn giãn : “Nếu Sở Diệu chuyện giữa và Thái hậu cho khác thì ?”

Ma Xuyên: “Không chứng cứ, dám bậy .”

Ma Giang thở dài: “Trong lòng vẫn chút bất an.”

Ma Xuyên: “Ca ca, chờ thêm một thời gian nữa, khi Thái tử kế vị, chúng thể kê cao gối mà ngủ .”

Ma Giang nở một nụ khổ: “Đệ cảm thấy Thái tử sẽ để ý đến chuyện ?”

Ma Xuyên im lặng một chút: “Hắn để ý thì thể chứ, dù chúng cũng là châu chấu một chiếc thuyền.”

Ma Giang thêm gì nữa, một lát mới hỏi: “Thời thị thế nào ?”

Ma Xuyên: “Thời thị trúng cổ trùng của , đang thành thật.”

Ma Giang suy nghĩ một chút : “Dẫn xem vị đường chủ Thần Nông đường .”

Chẳng bao lâu , hai phòng chứa củi.

Thời Phù Hân dựa trong góc tượng, miệng bịt chặt, tay chân cũng trói, thoạt vẻ vô cùng chật vật.

Ma Giang thấy Thời Phù Hân đang và Ma Xuyên với sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt loé lên, đó hiệu cho Ma Xuyên tháo miếng vải trong miệng Thời Phù Hân .

Ma Xuyên về phía nàng: “Không la hét, nếu sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của cổ trùng một nữa.” Nói xong, ông rút miếng vải trong miệng Thời Phù Hân .

Thời Phù Hân hoạt động miệng một chút, đó lập tức về phía Ma Giang: “Ngươi chính là tình nhân của Thái hậu?”

Nàng dứt lời, Ma Giang và Ma Xuyên đồng thời đổi sắc mặt.

Ma Xuyên lạnh lùng : “Xem bài học ngày hôm qua dạy cho ngươi vẫn quá nhẹ.”

Thời Phù Hân để ý đến Ma Xuyên, tiếp tục đánh giá Ma Giang, nghiêm túc : “Ta từng gặp Chiêu Dương công chúa vài , ngũ quan của bà giống ngươi, chỉ cần phá vỡ mối quan hệ của hai , bất cứ nào cũng sẽ tin rằng các ngươi là phụ tử.”

Ma Xuyên đang nổi giận thì Ma Giang cản .

Ma Giang Thời Phù Hân: “Ngươi đang chọc giận chúng ?”

Thời Phù Hân lắc đầu: “Không, đang xác nhận phận của ngươi.” Nàng về phía Ma Giang: “Ông là lão thái giám bên cạnh Thái hậu, từng gặp ông .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-701.html.]

Ma Xuyên nhíu mày: “Ta từng gặp ngươi?”

Thời Phù Hân gì, cũng trả lời.

Năm đó sở dĩ Ma Xuyên đuổi khỏi hoàng cung, chẳng là do nàng tay ?

Ma Giang híp mắt Thời Phù Hân, đột nhiên : “Ngươi cố ý bắt?”

Thời Phù Hân mỉm gật đầu: “ , chỉ thế , mới thể tìm các ngươi, ?”

Nghe , sắc mặt Ma Xuyên đổi rõ rệt, vội vàng lấy bình cổ của , đáng tiếc, cho dù ông kích thích mẫu cổ như thế nào nữa, Thời Phù Hân cũng cả.

“Sao thể như ?”

Thời Phù Hân nhẹ nhàng cởi bỏ dây thừng , chậm rãi dậy: “Ngươi cho rằng Thiên Sơn thần y chỉ là hư danh bên ngoài thôi ?”

“Không thể nào!”

Ma Xuyên vẫn tin thể lặng lẽ giải cổ trùng của ông , sửng sốt trong chốc lát, đó đẩy mạnh Ma Giang : “Ca ca, .”

Ma Giang rời , mà bắt đầu tấn công về phía Thời Phù Hân, đồng thời quát Ma Xuyên: “Cùng !”

Thời Phù Hân thời gian đánh với bọn họ, hai cây ngân châm b.ắ.n , trực tiếp tâm huyệt của hai : “Không nên sử dụng nội lực, nếu khí huyết của các ngươi sẽ chảy ngược mà chết.”

Ma Xuyên và Ma Giang d.a.o động, tiếp tục phát động tấn công, hậu quả chính là hai bắt đầu ngừng hộc máu.

Nhân lúc hai khựng , bóng dáng Thời Phù Hân loé lên, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của hai .

Nhìn hai hôn mê, Thời Phù Hân khỏi phòng chứa củi, dứt khoát đánh hôn mê tất cả tráng hán trong viện.

Đói bụng suốt một ngày một đêm, Thời Phù Hân đầu tiên là tìm chút gì đó lót , đó mới lôi xe ngựa trong viện , chất mấy tráng hán và Ma Xuyên Ma Giang lên xe ngựa đánh xe ngựa rời khỏi thôn làng.

Trong xe ngựa quá nhiều , tiện trực tiếp thành, Thời Phù Hân chỉ thể kéo đưa đến thôn trang sản xuất sản phẩm của Hồng Nhan Tiếu , đó nghĩ cách thông báo cho Sở Diệu đến đây đón .

Hang ổ của Ma Xuyên ở ngoại thành phía tây, thôn trang của Hồng Nhan Tiếu ở ngoại thành phía nam, cách chút xa, trời gần tối, Thời Phù Hân mới dẫn theo đến thôn trang Hồng Nhan Tiếu.

Ngày đầu tiên của năm kiến khang thứ mười ba, so với sự náo nhiệt vui mừng của các nhà khác, bầu khí trong Vinh vương phủ và Vi quốc công phủ chút ảm đạm.

Hai ngày , Thời Phù Hân của An quốc công phủ gọi ở Tông Nhân phủ, từ đó đến nay vẫn trở về phủ.

Tết nhất, lý do gì để ở nhà khác ăn tết, hơn nữa Sở Diệu bận rộn sớm về trễ, trong vương phủ đều mơ hồ đoán thể xảy chuyện gì.

Còn về phần Vi quốc công phủ, bởi vì chuyện yêu đương vụng trộm của Thái hậu bại lộ, còn Sở Diệu , bọn họ căn bản hứng thú nghênh đón năm mới chút nào.

Vào ngày mùng một năm mới, tất cả hoàng quốc thích, văn võ bá quan đều tiến cung tham gia triều bái, sáng sớm, Vinh vương phủ và Vi quốc công phủ đều thắp sáng đèn dầu.

“Tam , tam ? Hoàng thượng ban chiếu chỉ yêu cầu thập đại hoàng thương tham gia triều bái hôm nay, nếu tam , phủ chúng sẽ liên luỵ truy vấn tội bất kính đấy.”

Trước cổng lớn Vinh vương phủ, Sở Huyên thấy Sở Diệu một , lập tức lên tiếng gây khó dễ.

Tâm trạng của Sở Diệu vốn dĩ vì Thời Phù Hân bất cứ tin tức gì, mặc dù lẽ nàng sẽ chuyện gì, nhưng vẫn lo lắng sẽ xảy chuyện ngoài ý , câu của Sở Huyên lập tức đốt cháy lửa giận trong lòng Sở Diệu.

Sở Diệu lạnh lùng Sở Huyên: “Ta thời gian quan tâm đến , nhưng gấp gáp đến gây chuyện, đừng tưởng rằng chuyện La Khởi Lam động tay động chân ở Tông Nhân phủ.”

Nói , hừ một tiếng, lộ vẻ mặt châm chọc: “Không ngờ còn quan tâm liệu trong phủ vấn tội , còn tưởng rằng trong lòng trong mắt chỉ Thái tử của thôi chứ.”

“Khi và La Khởi Lam quyết định đồng loã, hai nghĩ đến sự an nguy trong vương phủ?”

“Sở Huyên, mặc dù Sở Chiêu cũng đáng ghét, nhưng ít nhất là một tiểu nhân chân thật, còn chỉ là nguỵ quân tử khiến khác buồn nôn, lúc nào cũng bày dáng vẻ bất đắc dĩ.”

“Ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ cho vương phủ, nhưng những gì lưng là những hành động thể cho khác với Thái tử, nhận tài nguyên nhất trong phủ, nhưng bao giờ mang đến bất cứ lợi ích gì cho vương phủ, nhận lợi lộc nhưng đ.â.m một đao lưng chính là đang đến loại như .”

“Huynh còn hổ đến mặt , liên luỵ đến vương phủ.”

Sở Huyên Sở Diệu xe rách lớp nguỵ trang, sắp mặt vô cùng hổ buồn bực.

Sở Chiêu thoáng qua Sở Diệu và Sở Huyên, tham gia mâu thuẫn giữa hai .

Vĩnh lão vương gia và Vinh quận vương lên xe ngựa đó, thấy Sở Huyên, Sở Diệu xảy tranh chấp, Vinh quận vương đẩy cửa sổ xe trách mắng hai , nhưng Vinh lão vương gia ngăn cản.

Vinh quận vương khó hiểu Vinh lão vương gia.

Vĩnh lão vương gia còn dáng vẻ thờ ơ như thường ngày nữa, ý vị thâm trường : “Mâu thuẫn hiện tại giữa ba bọn họ ngoài tầm kiểm soát của con , cứ để chúng nó tự giải quyết .”

Loading...