Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 704
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:12:35
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì những lời của Đông Kiếm, sắc mặt của Vi thế tử trở nên vô cùng chật vật.
Lúc khi những chuyện Thái hậu , cũng cực kỳ khiếp sợ và tức giận, nhưng còn thể gì đây, chỉ thể nghĩ cách chùi đ.í.t cho Thái hậu.
“Nhậm cung chủ, ngươi chuyện .”
Đông Kiếm một cái: “Thời Phù Hân cho .”
Trong mắt Vi thế tử tràn ngập sát y: “Sở Diệu thế mà chuyện lớn cho Thời thị.” Hắn im lặng một chút về phía Đông Kiếm: “Nhậm cung chủ, chúng là cùng thuyền, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Diệu và Thời thị, chuyện của Thái hậu thể ép xuống.”
Đông Kiếm nhạo một tiếng: “Ngươi xác định chúng thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ?”
Thái độ khiến Vi thế tử nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày một nữa, nhưng vẫn dùng giọng điệu nịnh nọt : “Có Nhậm cung chủ ở đây, tin rằng Sở Diệu chắc chắn chết.”
Đông Kiếm lắc đầu: “Thế tử, các ngươi quá tự phụ, hơn nữa còn hiểu gì về đối thủ của .”
Trong lòng Vi thế tử lộp bộp một chút: “Nhậm cung chủ, ngươi ý gì?”
Đông Kiếm: “Mấy phụ tử Thời Chính Hoà đều là cao thủ cửu phẩm, tại các ngươi coi trọng Thời Phù Hân chứ?”
Vi thế tử dừng một chút, : “Chúng hề coi trọng Thời thị, cho dù nàng là cao thủ cửu phẩm nữa, Giang trưởng lão và Ma Xuyên ở đó, nàng thể gây bất cứ sóng gió gì.”
Đông Kiếm thở dài một tiếng, kế hoạch của Vi gia thực sự thể là sai sót, Ma Xuyên và ma gia đều là cao thủ cửu phẩm đỉnh cấp, Ma Xuyên còn thiện cổ, hai liên thủ với thể tuỳ tiện g.i.ế.c c.h.ế.t bất cứ cao thủ cửu phẩm nào, nhưng ai thể ngờ rằng Thời Phù Hân là một tuyệt điên tông sư chứ.
Trên cái cây đại thụ cách đó chừng mười mấy mét, Thời Phù Hân hai tay khoanh n.g.ự.c nhanh cây, đám Sở Diệu đang chiến đấu kịch liệt cuộc đối thoạt giữa Đông Kiếm với Vi thế tử.
“Nhậm cung chủ, mong ngươi hãy mau tay g.i.ế.c c.h.ế.t Sở Diệu.”
“Giết Sở Diệu thì chứ? Thời thị cũng chuyện của Thái hậu, các ngươi thể che giấu .”
“Nhậm cung chủ yên tâm, Thời thị chắc chắn cũng chết.”
Đông Kiếm về phía Vi thế tử: “Vậy ? nếu đoán nhầm, lẽ bây giờ các ngươi cũng Ma Xuyên và Ma Giang đang ở đúng ?”
Vi thế tử biến sắc: “Sao ngươi còn chuyện ? Chẳng lẽ là ngươi…”
Đông Kiếm cắt ngang : “Không .”
Vi thế tử lùi về phía mấy bước, tránh xa Đông Kiếm, mặt tràn ngập sự đề phòng: “Nhậm cung chủ, Thời thị là do ngươi bắt, bây giờ Ma Xuyên, Ma Giang và Thời thị đều biến mất, ngươi chuyện gì lừa gạt chúng ?”
Đông Kiếm: “Ta bắt Thời Phù Hân, chẳng qua cũng là nàng chủ động bắt.”
Vi thế tử lùi về phía mấy bước: “Nhậm cung chủ, những lời của ngươi là ý gì?”
“Ý của bà là, bà là đối thủ của .”
Thời Phù Hân đột nhiên từ trời bay xuống, phía Vi thế tử.
Vi thế tử đầu sang, sắc mặt đổi rõ rệt, Thời Phù Hân, Đông Kiếm: “Nhậm cung chủ, ngươi đừng quên chúng là cùng một con thuyền.”
Đông Kiếm nhàn nhạt : “Ta quả thực là cùng một con thuyền với các ngươi, nhưng con thuyền của các ngươi sắp lật, thể c.h.ế.t đuối cùng với các ngươi đúng ?”
Nói , một tiếng cạch vang lên, bà rút thanh trường kiếm , đó một tia sáng lạnh lẽo chợt loé lên, chỉ thấy Vi thế tử khó thể tin che cổ , m.á.u đỏ tươi chảy từ trong khẽ hở ngón tay của .
Thời Phù Hân nhàn nhạt thoáng qua Vi thế tử ngã xuống đất, ngay đó ánh mắt dừng Đông Kiếm.
Đông Kiếm cũng Thời Phù Hân: “Ngươi như thế nào mới thể cho thuốc giải cho các môn nhân của ?”
Thời Phù Hân thấy bà trực tiếp như , cũng vòng vo thêm nữa, lấy một bình dược từ trong lồng ngực: “Thuốc giải thể cho ngươi, nhưng ngươi giúp ba chuyện.”
Đông Kiếm: “Ba chuyện gì?”
Thời Phù Hân: “Tạm thời vẫn nghĩ , khi nào cần, sẽ thông báo cho ngươi.”
Đông Kiếm Thời Phù Hân, nghĩ đến phong cách việc và thế lực lưng , cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, đồng ý với ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-704.html.]
Thời Phù Hân mỉm , trực tiếp ném bình thuốc cho Đông Kiếm.
Phía bên Sở Diệu, bởi vì Đông Kiếm tay, cho dù Vi gia phái hàng trăm sát thủ, gần gấp đôi của Giám Sát ty nữa, nhưng một tuyệt điên tông sư như Sở Diệu, chẳng bao lâu , đám sát thủ Vi gia rơi tình thế bất lợi.
Sau khi giao dịch với Thời Phù Hân xong, Đông Kiếm lập tức rời , Thời Phù Hân cũng hiện giúp đỡ Sở Diệu, chỉ khi trận chiến kết thúc, nàng mới đánh xe ngựa, tỏ vẻ gấp gáp chạy trốn xuất hiện mặt Sở Diệu.
“Nàng chứ?”
Mặc dù Thời Phù Hân là Bạch Nguyệt Quang, cho dù Đông Kiếm bắt , lẽ cũng sẽ xảy chuyện gì, nhưng khi thực sự thấy Thời Phù Hân bình yên mặt , trái tim căng thẳng của Thời Phù Hân mới rơi xuống bụng.
“Ta lợi hại, mặc dù Đông Kiếm là tuyệt điên tông sư, thể đánh bà , nhưng dùng độc, nhân lúc bà chú ý, dùng độc hạ gục bà .”
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn còn sợ hãi của Thời Phù Hân, khoé miệng Sở Diệu run rẩy một chút, nhưng cũng phối hợp diễn kịch theo nàng.
Thời Phù Hân vòng quanh Sở Diệu một vòng, giống như đang kiểm tra xem thương , khi xác định mới kéo sang một bên, nhỏ giọng : “Ma Xuyên và Ma Giang đánh hôn mê bất đỉnh và giấu .”
Nghe , sắc mặt Sở Diệu lập tức đổi: “Bọn họ đang ở ?”
Thời Phù Hân chỉ chiến trường lúc nãy của bọn họ: “Chàng xử lý chuyện ở đây , đó sẽ dẫn qua đó.” Còn về phần Vi thế tử Đông Kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t cách đó xa, nàng cũng nhắc nhở.
Nàng chạy trốn đến đây, đương nhiên chuyện Vi thế tử giết.
cho dù Thời Phù Hân nhắc nhở, của Sở Diệu cũng nhanh chóng phát hiện t.h.i t.h.ể của Vi thế tử.
Sở Diệu qua đó kiểm tra t.h.i t.h.ể của Vi thế tử một chút, lúc trở về Thời Phù Hân một cái, gì.
Việc xử lý đám sát thủ Vi gia gần xong, công việc cuối cùng cứ giao cho thủ hạ, Sở Diệu yêu cầu Thời Phù Hân dẫn tìm Ma Xuyên và Ma Giang.
…
“Ma Xuyên và Ma Giang đang ở trong sơn động.”
Thời Phù Hân dẫn Sở Diệu đến cửa sơn động giấu Ma Xuyên và Ma Giang, lúc Sở Diệu kéo hai , bọn họ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Sở Diệu Thời Phù Hân: “Ta đưa hai .”
Cũng sẽ đưa về Giám Sát ty là Luân Hồi điện.
Thời Phù Hân cũng thèm để ý đến chuyện , chỉ hỏi: “Có hai , chắc hẳn thể lật đổ đám Thái hậu, Thái tử và Vi gia đúng ?”
Sở Diệu gật đầu: “Việc Thái hậu dâm loạn hậu cung là điều cấm kỵ của hoàng gia, tuyệt đối thể dung thứ.”
Thời Phù Hân hài lòng, xua tay: “Vậy mau đưa hai trở về thẩm vấn .”
Sở Diệu ngay lập tức đưa Ma Xuyên Ma Giang trở về thẩm vấn, nhưng nghĩ đến chuyện Thời Phù Hân bắt cóc hai ngày, khỏi chút do dự: “Ta vẫn nên đưa nàng hồi phủ thì hơn.”
Thời Phù Hân chút kinh ngạc, Sở Diệu, nghĩ đến cảnh tượng hàng trăm sát thủ bao vây xung quanh lúc nãy, nếu nàng ngăn cản Đông Kiếm , chỉ cần Đông Kiếm tay, gia hoả tám chín phần sẽ mất mạng ở nơi .
Thời Phù Hân hít một thật sâu, ngay đó nhoẻn miệng , đến mặt Sở Diệu, nắm lấy cánh tay : “Chàng thực sự khiến bất ngờ và vui mừng, ngờ còn một mặt chu đáo săn sóc như .”
“Trước khi gả cho , còn lo lắng là một chỉ quan tâm đến công việc của , nhưng hôm nay thể buông bỏ công việc sang một bên để đưa hồi phủ, thực sự vui.”
Sở Diệu vài câu khen ngợi của Thời Phù Hân cho chút ngại ngùng, mặc dù trong lòng đang vui, nhưng mạnh miệng : “Được , mau thôi, đang bận đấy.”
Nụ của Thời Phù Hân trở nên cứng đờ, trợn mắt trắng, chờ Sở Diệu đưa Ma Xuyên và Ma Giang lên xe ngựa, nàng ở phía xe ngựa với , cùng đánh xe về thành.
…
“Cái gì, tam phu nhân hồi phủ?”
“ , là tam gia đích đưa về.”
Trong Vinh Hân đường, Quan vương phi, La Khởi Lam, Đường San đang chuyện phiếm với Vinh lão vương phi, thấy nha bẩm báo, rằng Thời Phù Hân hồi phủ, La Khởi Lam lập tức kinh ngạc đến mức trực tiếp bật dậy.
“Tức phụ của Diệu ca nhi ở An quốc công phủ ba ngày, hôm nay là ngày mùng một năm mới, thực sự nên hồi phủ.”
Vinh lão vương phi cảnh cáo thoáng qua La Khởi Lam, mặt mang theo sự bất mãn rõ ràng.
Trong lòng La Khởi Lam căng thẳng, vội vàng : “Tổ mẫu đúng, đúng là hôm nay tam nên trở về phủ ăn một bữa cơm đoàn viên cùng với .”