Đặc công xuyên không: Duyên phận oan gia - Chương 550
Cập nhật lúc: 2025-08-21 08:50:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi nghiêng tai lắng , quả nhiên thấy tiếng đào quặng truyền đến mơ hồ, Thiếu bang chủ dẫn họ đến rìa rừng cây, nơi vài cây bạch dương cao lớn vô cùng, Thiếu bang chủ chỉ về phía ngọn cây. Mấy hiểu ý, đây là họ trèo cây.
Âu Dương Yên run rẩy cùng trèo lên cây, đưa mắt xa, liền thấy một cái hang động xa, hang kẻ tấp nập, dù đông nhưng phát tiếng động nào, trật tự đấy hề hỗn loạn. Đây chính là mỏ vàng.
Mỏ vàng lớn, nhưng cũng nhỏ, từ bên ngoài khai thác một thời gian , nửa năm một năm chắc chắn là . Cửa hang tuy đông , nhưng vì trong thung lũng, thêm lối phong bế và bày trận pháp, nên thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
“Thật đơn giản chút nào.” Lâm Tiêu một bên thở dài, lẽ vì ở hiện đại thấy quá nhiều cách kiếm tiền, ngược chẳng thấy gì, bản lĩnh kiếm tiền, chỉ cần phát hiện là .
Nếu chỉ là Thanh Thủy Bang chuyện , thì quả thực thể thông cảm , nhiều nhất là tịch thu gia sản, đáng tiếc quan phủ còn tham gia , hơn nữa còn lấy danh nghĩa quan phủ để phong sơn, thì đây chính là tội ác tày trời . Cứ như ngươi thuê cho ông chủ , cầm lương, nhân danh công ty để tự ý ăn bên ngoài, thậm chí còn ảnh hưởng đến dân bình thường, còn kiếm đặc biệt nhiều tiền. Việc chính , kiếm tiền thì hớn hở, ngươi xem cái phạt thế nào?
Huống hồ việc khai thác mỏ vàng xưa nay đều cần đăng ký, những kẻ là mù chữ hiểu, nhưng vẫn ngang nhiên càn. Nếu Thiếu bang chủ bỏ nhà , bọn chúng lo Thiếu bang chủ sẽ tìm đến Nhiếp Minh chủ và hai vị Thánh nhân, nên mới tay đón hai vị Thánh nhân về mí mắt , thì những chuyện vẫn thể bại lộ.
Lâm Tiêu cảm thấy đau răng, vì bọn chúng kiếm bao nhiêu tiền, mà là thái độ của trăm họ trong thành nhỏ . Khi họ phố, thấy dân bình thường đều cúi đầu vội vã, cửa hàng nhiều, đóng cửa cũng sớm, càng đừng đến những quán ăn tửu lầu vắng vẻ. Đây là kết quả của việc đàn áp lâu ngày, lẽ họ từng phản kháng, cuối cùng trấn áp một cách tàn nhẫn.
Âu Dương Yên sắc mặt Lâm Tiêu, nhóm sắp gặp cái c.h.ế.t . Nàng và Lâm Tiêu là hiện đại, đối với quyền thế đế vương ngược quá xem trọng, nhưng tự trách nhiệm của , khi ngươi lên một vị trí, thì những việc mà vị trí đó nên , chịu trách nhiệm với trăm họ, để Nam Ninh thể phát triển hơn vẫn luôn là mục tiêu phấn đấu của hai họ. Quan viên thể tham nhũng, nhưng thể quá thối nát, quan tâm trăm họ, nếu thì tội đáng vạn chết.
“Thiếu bang chủ , mỏ vàng khai thác bao lâu ?”
“Hơn nửa năm , cụ thể bắt đầu từ khi nào cũng . Cha cũng rõ lắm, lẽ chỉ Diêu Phó bang chủ mới .” Thiếu bang chủ thở dài một .
“Cha ngươi Diêu Phó bang chủ và tri phủ hợp mưu khai thác mỏ vàng ư?” Lâm Tiêu nhướng mày: “Nghe mối quan hệ của bọn họ tồi mà, lẽ ngay từ đầu lôi kéo chứ.”
“Phụ chính trực vô cùng, bọn họ cho ông cũng là bình thường, nhưng nghĩ…” Thiếu bang chủ dừng , hít sâu một : “Phụ qua đời, liên quan đến mỏ vàng . Hoặc là, ông phát hiện mỏ vàng, đó diệt khẩu.”
“Lời thể bừa.” Nhiếp Minh chủ nhắc nhở: “Hiện giờ Diêu Phó bang chủ của Thanh Thủy Bang đang nắm quyền, ngươi quyền lên tiếng, tùy tiện thể sẽ rước họa lớn đó.”
Thiếu bang chủ ngây cúi đầu, tâm trạng đột nhiên chùng xuống, vẻ bất lực vẻ phẫn nộ, Âu Dương Yên liếc Nhiếp Minh chủ. Minh chủ đại nhân xưa nay luôn cách hành xử, tuyệt đối sẽ vô cớ những lời đả kích trẻ tuổi, e là trong lời ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dac-cong-xuyen-khong-duyen-phan-oan-gia/chuong-550.html.]
“Trước khi phụ ngươi rời , ông nghĩ sẽ ngày , để cho ngươi thứ gì ?” Nếu là ám sát vì phát hiện mỏ vàng, ít nhiều cũng sẽ để manh mối gì đó. Người như Lão bang chủ, chắc chắn cũng cân nhắc đến con trai , nên, lẽ cũng để đường lui cho con trai.
“Có, chứ.” Thiếu bang chủ ấp úng : “Phụ từng với , nếu tình huống khẩn cấp xử lý , thì hãy đến Tô Châu tìm Trại chủ Nghiêm của Giang Nam Thủy Trại, ông gửi cho Trại chủ Nghiêm một phong thư, Trại chủ Nghiêm sẽ giúp .”
“Thì là .” Nhiếp Minh chủ gật đầu: “Vậy ngươi đến Tô Châu, gặp , cũng tìm Trại chủ Nghiêm?”
“Vâng, nhưng phụ kính trọng Minh chủ, nên Minh chủ ở đây, cũng cần quá lo lắng nữa.”
Nhiếp Minh chủ khẽ , thầm nghĩ ngươi quả nhiên lo lắng, liền thăm dò hỏi: “Chuyện của Thanh Thủy Bang, chắc chắn sẽ một cuộc đại thanh trừng, ngươi suy nghĩ gì ?”
Mặc dù chuyện cây lắm, nhưng rốt cuộc chuyện định , hai vị Thánh nhân , bất kể quá trình bao nhiêu khúc mắc, nhóm cũng thoát . Huống hồ Thiếu bang chủ lúc tâm thần vẫn còn khá thoải mái, chỉ sợ sẽ đả kích, mà thời gian quản chuyện Thanh Thủy Bang nữa.
“Không Minh chủ thể, giúp …” Thiếu bang chủ mặt mày ủ rũ: “Thanh Thủy Bang sở dĩ đến bước đường , cũng quả thật do còn lạ lẫm với bang chủ, trong bang cũng ai giúp , đều ủng hộ Diêu Phó bang chủ, thực sự coi như, cô lập vô viện …”
“Sao như ?” Âu Dương Yên hỏi đúng lúc: “Xem công phu của Thiếu bang chủ cũng tệ lắm…”
“Có chỗ nào coi là chứ.” Thiếu bang chủ khổ: “Chẳng qua chỉ chút khinh công để chạy thoát mà thôi, con cái giang hồ như mà công phu kém đến , cũng nhiều. Phụ chỉ dạy khinh công, còn những thứ khác chỉ là một chiêu nửa thức, chỉ mong thể giữ mạng.”
Vậy thì khá tệ . Mấy thở dài, bang phái giang hồ, đường đường là Thiếu bang chủ mà công phu , quả thực khó lòng phục chúng. Lại thêm phó bang chủ nhân khí cao, về cơ bản Thiếu bang chủ chẳng đất dụng võ. Nhiếp Minh chủ thở dài một tiếng: “Ta một đề nghị, ngươi thử xem , ngươi thích sách, thích thi khoa cử ? Người liên quan đến Thanh Thủy Bang cũng ít, một vòng thanh trừng xuống, sẽ chẳng còn bao nhiêu. Chi bằng cứ thế giải tán, ngươi gì khác, đều thể giúp ngươi.”
Thiếu bang chủ sững sờ, nhất thời trả lời thế nào: “ đây, đây là tâm huyết của phụ …”
Âu Dương Yên cảm kích Nhiếp Minh chủ một cái, hóa đề nghị của họ, vẫn để trong lòng, thế là nàng tiếp lời: “Đời hợp tan là chuyện thường tình, nếu đến bước thể cứu vãn, cần cố chấp, chờ đợi một cuộc sống mới là .”
Thiếu bang chủ lặng lẽ , nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Ta, sẽ suy nghĩ. Chỉ là, Thanh Thủy Bang, cũng nên …” Thiếu bang chủ mũi cay cay, cảm thấy như một cây cải trắng nhỏ ai .
“Đến lúc đó, ngươi , sẽ cho ngươi , thi khoa cử, du lịch, cũng .” Nhiếp Minh chủ vỗ vai , hai cùng một cây, dù cũng còn cách một , may mà Minh chủ thủ .
“Bước tiếp theo, chính là đưa những kẻ vô pháp vô thiên pháp luật.”