Ánh mắt , A Huyền băng qua phố dài, đến mặt Vương Ninh An: “Chúc mừng Vương thoát khỏi ngục giam.”
Vương Ninh An : “Đây là Thập Bát ? Cảm tạ lòng .”
A Huyền : “Ta hai câu quan trọng với , thể dời bước ?”
Vương Ninh An đánh giá tiểu bổ khoái tầm thường trong huyện nha , lờ mờ cảm thấy hình như đối phương thứ gì đó khiến ông kiêng kỵ, nhưng mà… sợ cái gì chứ? Đến cả Thứ sử đại nhân mới nhậm chức cũng thể gì, chẳng lẽ năng lực thông thiên ?
Mẫu Đơn tửu quán, cửa sổ sát đường, Vương Ninh An đối diện A Huyền, Vương Ninh An hỏi: “Không lời gì quan trọng?”
Hai con mắt liếc chằm chằm thiếu niên mặt, tuy rằng mặc công phục, che hình gầy gò trưởng thành, khuôn mặt cũng là thanh tú tinh xảo, nếu như cái bịt mắt vướng víu, chỉ e rằng sẽ là một đứa trẻ tư chất cực thượng thừa.
A Huyền như để ý đến ánh mắt vẩn đục của đối phương, : “Ta nhận ủy thác của khác, chuyển lời cho .”
Vương Ninh An : “Người nào?”
A Huyền : “Tiểu Lệ Hoa.”
Nụ mặt Vương Ninh An cứng đờ, nhanh hỏi: “Ồ?”
Ông chằm chằm thiếu niên gần trong gang tấc, liên tưởng đến những lời đồn đại nàng… Có điều, đó đều là những gì cố tình lúc Trần Cơ còn ở đây ngày mà thôi, thủ đoạn mê hoặc lòng khiến kinh sợ mà thôi, chẳng qua là để mưu cầu một chức vị ở trong huyện nha cho đứa trẻ .
Cũng thể thật sự bản lĩnh thể hiểu ma quỷ thần thánh nhỉ, nếu như thế gian thật sự ma quỷ thần thánh, còn để cho ông kinh sợ nguy hiểm gì đến tận bây giờ ?
Chỉ là bỗng nhiên thấy lạnh.
A Huyền : “Tiểu Lệ Hoa , nàng hối hận.”
Vương Ninh An nghi hoặc: “Hối hận cái gì?”
A Huyền : “Hối hận vì tự tìm đường chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-11-3-so-thich.html.]
Vương Ninh An thở dài : “Có lúc đến chuyện với Thứ sử đại nhân, cũng nuối tiếc ?”
A Huyền : “Thứ sử đại nhân với là Tiểu Lệ Hoa tự sát ?”
Vương Ninh An ngẩn , lập tức : “Không hề , chỉ điều đoán mà thôi.”
A Huyền : “Tiên sinh đoán , là dự liệu từ lâu ? Từ khi Tiểu Lệ Hoa tự sát, dự liệu nàng sẽ bước ?”
Vương Ninh An : “Ngươi đây là ý gì?”
A Huyền : “Chuyện của Tiểu Điển bại lộ, ngươi sợ Tiểu Lệ Hoa bám riết buông, cố ý dùng lời nhà nàng c.h.ế.t từ lâu để kích thích nàng , ngươi đối với Tiểu Lệ Hoa mà , nhà chính là tất cả của nàng , tất cả hy vọng của nàng , hề lưu tình mà bóp c.h.ế.t niềm hy vọng , chính là đưa nàng chết.”
Con ngươi Vương Ninh An khẽ giật, yết hầu chuyển động lên xuống: “Nói bừa, … là phỏng đoán vô căn cứ.” Bỗng nhiên trong lòng chút khác thường, lúc ông khai nhận ở trong phủ nha, A Huyền hề mặt, nàng ông với Tiểu Lệ Hoa chuyện cả nhà nàng chết?
A Huyền hề tức giận, chỉ : “Tiên sinh tin ma quỷ thần thánh ?”
Vương Ninh An bản nên biểu cảm gì: “Ngươi, ngươi cái gì?”
A Huyền : “Tiểu Lệ Hoa vẫn luôn theo ngươi, nàng thấy cảnh ngộ của Tiểu Điển, nàng thấy những chuyện bằng cầm thú mà ngươi với của nàng , điều còn khiến nàng đau khổ hơn cả cái chết, nàng hối hận lựa chọn tự sát, càng ngươi trả giá thật lớn. Đáng tiếc, khi c.h.ế.t nàng mới hiểu đạo lý .”
Bởi vì Tiểu Lệ Hoa nổi lên lòng nghi ngờ, Vương Ninh An sợ nàng tiếp tục bám riết, quả thật dây dưa chuyện của Tiểu Điển ngoài, nay ông luôn tính tình của Tiểu Lệ Hoa, nên cố ý dùng một thái độ vô cùng đau đớn, rằng thật mẫu tử bọn họ sớm qua đời .
Ông bản chỉ là đành lòng để Tiểu Lệ Hoa đau lòng, cho nên vẫn luôn giấu diếm . Tiểu Lệ Hoa vốn đau lòng loạn trí, mất hồn lạc phách, ông châm ngòi như thế, gần như tuyệt vọng, quả nhiên lựa chọn tự sát chấm dứt tất cả đúng như ông dự đoán.
Vương Ninh An xong lời của A Huyền, sắc mặt kỳ lạ, hồi lâu, ông uống một chén rượu, : “Thập Bát , ngươi đúng là đùa.”
A Huyền : “Ngươi cùng ai tra tấn Tiểu Điển? Bây giờ Tiểu Điển đang ở ?”
Vương Ninh An bật : “Nếu như ngươi Tiểu Lệ Hoa với ngươi tất cả những chuyện , vì chuyện sống c.h.ế.t của Tiểu Điển?”
Ông chằm chằm A Huyền, thấp giọng : “Lúc khi Trần Cơ còn ở đây, còn thể chăm sóc, bây giờ bên cạnh ngươi còn chỗ dựa, vì cẩn thận một chút việc khiêm tốn, cần gì ôm họa chứ? Nếu như ngươi thật sự chứng cứ, thì thể đưa đến mặt Thứ sự đại nhân…”