còn kịp mở miệng, chợt bên ngoài tiếng bước chân vang lên thình thịch, kích động hô to: “Bộ đầu, phát hiện!”
Viên Thứ Kỷ dậy, thấy một tên bộ khoái đang bước nhanh hành lang đến mặt Lục Phương, trong tay cầm một bọc hành lý nhỏ màu lam đậm.
Lục Phương hỏi: “Đây là cái gì?”
Bộ khoái vội vàng : “Đây là đồ do chưởng quầy Mẫu Đơn tửu quán đưa tới, ngài xem là .”
Lục Phương mở bọc hành lý , ngay khoảnh khắc đó, hiện trường vang lên mấy tiếng hô kinh ngạc, kêu lên: “Y phục dính máu!”
, bên trong bọc hành lý là một bộ y phục lộn xộn dính đầy máu, may bằng vải sa tanh, chất lượng thượng thừa, còn là y phục của nam tử.
Lục Phương hỏi: “Tại chưởng quầy Mẫu Đơn tửu quán đưa vật đến đây?”
dịch đáp: “Hắn một vị khách vô tình để quên lúc chạng vạng, mở thử thì thấy vật .”
Chưởng quầy vốn để lộ chuyện ngoài, định lén chờ vị khách tìm thì trả cho đối phương, ai ngờ đến chiều đồn trong lầu Thiên Hồng một vụ tai nạn c.h.ế.t đang ầm ĩ cả lên, chưởng quầy mới nhận , sợ liên lụy đến nên vội vàng giao vật .
Lục Phương phấn chấn hẳn lên: “Hắn là ai để ?”
dịch đáp: “Là một vị khách quen, bộ đầu cũng .” Về phần là ai, gã cố ý , chờ Lục Phương hỏi mới trả lời.
Lục Phương còn hưng phấn như nãy nữa, trái trầm xuống, ánh mắt nghiêm trọng bộ y phục nam tử vấy m.á.u , sắc mặt khó đoán.
dịch mặt thấy vất vả lắm mới tìm manh mối tuyệt hảo , đang định tranh công, ai ngờ Lục Phương im lặng năng gì, gã nôn nóng trong lòng, nhưng chợt nhớ đến một việc gì đó, nhất thời cũng ngừng , còn mừng rỡ như khi nãy.
Đột nhiên trong phòng hỏi: “Vị khách quen là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-4-3-dao-dem.html.]
dịch sang Lục Phương, đương nhiên dám tùy tiện đáp lời, thấy Viên Thứ Kỷ lạ mặt bèn thuận miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Viên Thứ Kỷ đáp: “Vị khách quen , ai cũng đều gọi là Vương Ninh An ?”
dịch giật đến buột miệng: “Sao ngươi ?”
Liên Kiều một bên sớm đỏ cả mắt, lẩm bẩm : “Ta mà, mà…”
Nàng lùi hai bước, nâng tay áo che mặt, xoay tách khỏi đám đông, một về phòng.
Tú bà của thanh lâu cạnh nàng , thấy thế thì ngẩn ngơ, vội vàng chạy theo an ủi.
Đám sai dịch xung quanh Lục Phương vẫn đang về phía Viên Thứ Kỷ, trong đó hai nhịn bèn quát hỏi lai lịch, Viên Thứ Kỷ liếc mắt sang Ngô Thành, nọ lấy công văn điều chuyển công tác trong bọc y phục tùy , : “Tướng quân của chúng phụng lệnh Tiết đại nhân, đến nhậm chức Đại Thứ sử của Bân Châu, thế nào, các ngươi còn nghi ngờ gì nữa ?”
Ngoại trừ Lục Phương, những khác đều biến sắc, giống như cóc nhái bên sông sét đánh, cứng họng gì.
Lục Phương tránh cũng thể tránh nữa, chỉ đành : “Tham kiến tân Thứ sử đại nhân, lúc phận của đại nhân, xin ngài thứ tội.”
Viên Thứ Kỷ bình thản ung dung, lạnh nhạt : “Người trách tội, điều, bản quan mới thành gặp án mạng, hiện tại xem tên Vương Ninh An là tình nghi lớn nhất, là ai?”
Lục Phương : “Đại nhân hiểu lầm, thật ty chức liên quan gì đến , chỉ vì vị Vương danh tiếng trong huyện Đồng, giao thiệp rộng rãi, nhiều đến, cũng tình với vài quý tộc tiếng ở địa phương, cho nên ty chức cũng tiếp xúc bình thường với ông mà thôi.”
Viên Thứ Kỷ : “Thì là thế, theo ý Lục bộ đầu, ông sát hại Tiểu Lệ Hoa ?”
Lục Phương đáp: “Chuyện … Dựa theo cách đối nhân xử thế của Vương mà , ông giống loại ác độc. cũng như đại nhân , chuyện đều xem bằng chứng.”
Viên Thứ Kỷ gật đầu: “Tốt lắm, đây là án tử đầu tiên của bản quan khi nhậm chức, cần xử lý kiên quyết gọn gàng. Lục bộ đầu, nếu ngươi tiếp nhận vụ án , thì ngươi hãy chịu trách nhiệm đến cùng , việc cấp bách bây giờ là mau chóng truy bắt tên họ Vương đó về thẩm vấn, mạng quan trọng, ngươi nể ân tình cũ, rõ ?”