Viên Thứ Kỷ xem nhẹ điểm , nhưng tâm tư chuyển động nhanh: “Khoan , nếu như Liên Kiều g.i.ế.c , đương nhiên chuẩn mà , hoặc là nàng mặc xiêm y của Vương Ninh An, nhuốm m.á.u lên giá họa cho Vương Ninh An, một công đôi việc bao!”
Viên Thứ Kỷ ngờ rằng chuyển nhanh như thế, khỏi âm thầm bội phục tâm tư linh hoạt mà suy luận kín kẽ của .
lúc thứ A Huyền thấy, là cảnh tượng thấy hung khí, nàng thấy Liên Kiều rút dao, cũng thấy nửa ống tay áo của nàng bay bên ngoài, chính là hình dáng bươm bướm thêu màu tím xinh diễm lệ, thể là y phục của Vương Ninh An .
A Huyền lắc đầu: “Nàng mặc xiêm y của Vương Ninh An.”
Viên Thứ Kỷ : “Làm ?”
A Huyền trả lời, Viên Thứ Kỷ chế nhạo : “Không là ngươi thấy, giống như thấy chữ m.á.u mặt đất đấy chứ?” Ý mỉa mai trong lời bay bổng khắp gian phòng.
A Huyền bất đắc dĩ thở dài một , thấp giọng : “Quả thật đất chữ.”
Viên Thứ Kỷ khịt mũi coi thường.
Từ đầu đến cuối, biểu cảm khinh thường của Viên Thứ Kỷ thể hiện quá rõ ràng, khuôn mặt vốn dĩ biểu cảm gì của A Huyền dần dần thêm chút tức giận.
Viên Thứ Kỷ thấy rõ ràng, trong lòng chút vui mừng, gọi hầu , : “Đến đại lao mang Liên Kiều tới đây.”
A Huyền đó rời , thấy ngạc nhiên, Viên Thứ Kỷ : “Ta cũng nên nghĩa khí, là sắc mê hoặc tâm trí, chịu vì một kỹ nữ mà đến đây đêm khuya, thôi bỏ , đỡ bổn quan hợp tình , sẽ thành cho ngươi, tuy rằng bây giờ vụ án sắp sửa rõ ràng, nhưng mà Liên Kiều khai, chỉ cần nàng chịu rõ ràng bộ, hợp tình hợp lý, từ đầu đến cuối chuyện xảy ngày hôm đó, mặt bổn quan, lẽ vụ án sẽ cách khác, ngươi rõ ràng ?”
A Huyền vốn gặp Liên Kiều, thấy lời đúng với ý nguyện: “Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-duong-tham-u-luc-chiv/chuong-9-2-dem-toi.html.]
Không bao lâu Liên Kiều đưa tới, cửa phát hiện A Huyền cũng ở đây, chút bất ngờ, chần chừ tiến lên quỳ xuống đất.
Viên Thứ Kỷ : “Liên Kiều, gặp quen của ngươi, cũng nên chút lời thật lòng chứ, đây cũng là bổn quan nể mặt Thập Bát Tử đối xử thâm tình với ngươi, mở một lối thoát, nếu như vẫn cắn c.h.ế.t mở miệng, buổi tái thẩm ngày mai, sẽ hầu hạ bằng đại hình đấy.”
Liên Kiều quỳ xuống đất cúi đầu, vẫn gì.
A Huyền hít sâu một : “Ta tin ngươi g.i.ế.c Tiểu Lệ Hoa.”
Liên Kiều bất ngờ ngẩng đầu, A Huyền : “Bởi vì rõ ràng là nàng tự sát, đúng ?”
Liên Kiều đột nhiên run rẩy, vẻ khó tin tràn khắp khuôn mặt, đó chầm chậm cúi đầu, trong mắt lộ vẻ buồn bã.
A Huyền : “Vì Tiểu Lệ Hoa tự sát? Nếu như ngươi nhiều chuyện như khi nàng chết, vì ngăn cản nàng ?”
Liên Kiều thất thanh : “Ngươi tưởng ngăn cản ?”
Viên Thứ Kỷ im lặng nhướng mày, Liên Kiều giống như những lời nên , mặt xẹt qua một tia hối hận.
A Huyền tiến lên một bước: “Ngươi ngươi chuyện ngươi nên , chuyện ngươi nên chính là giá họa cho Vương Ninh An ? Cho dù Vương Ninh An chuyện với Tiểu Lệ Hoa, nàng cũng nên dùng phương thức để chấm dứt, bây giờ c.h.ế.t thể sống , tất cả những gì ngươi ngược là biến khéo thành vụng. nếu như ngươi nội tình, rốt cuộc Vương Ninh An hành vi gian trá phạm pháp gì thể tha thứ, ngươi thể bẩm báo rõ ràng mặt Thứ sử đại nhân, đại nhân niệm tình ngươi cam lòng với cái c.h.ế.t của Tiểu Lệ Hoa mà nhất thời xúc động phạm sai lầm, sẽ xử lý nhẹ nhàng, cũng sẽ đòi công bằng cho Tiểu Lệ Hoa chết.”