Quách Đống Lương thế, sắc mặt lập tức dịu , : "Không việc gì, là chuyện của em trai ."
"Sao thế, chẳng lẽ khó khăn, vay tiền ?" Quý Vân Vân thế liền hỏi, đó hừ : "ông Quách, em , hiện giờ hai đứa con trai, con trai còn cháu, mấy đứa nhóc tiêu tốn chi phí cao, nhà còn đủ tiền tiêu, đừng nể mặt em gì đó mà cho mượn, bánh bao thịt đánh chó, mà về!"
Đừng trách cô ý kiến lớn như , cô gả đến đây lâu thế mà em trai bao giờ lộ mặt, hơn nữa, cũng bao giờ tỏ vẻ gì, ngay cả chuyện liên tiếp sinh hai con trai, cũng đưa chút quà cáp nào đến cả, quả thật chính là cắt đứt quan hệ.
Bây giờ còn đề cập, còn thể vì chuyện gì, vì tiền !
"Lời kiểu gì đấy, hơn nữa em nghĩ nhiều , cần vay tiền của , là nhờ cậy quan hệ của ." Quách Đống Lương .
Quý Vân Vân ngây một lúc: “Cái gì?”
"Mấy cái em , cũng suy nghĩ vì con trai thôi, nhiều chú bác giúp đỡ cũng ." Quách Đống Lương .
Ông gọi điện thoại cho em trai , đương nhiên hy vọng hai nhà qua nhiều hơn, như thế thì bọn trẻ cũng chỗ dựa vững chắc, ?
Dù cần dựa dẫm, nhưng quan hệ như thế, tóm sẽ chuyện .
Quý Vân Vân ngây cả : "Em trai gì thế?"
"Làm trong phòng ban bên thành phố Đại Học, chức vị thấp." Quách Đống Lương đáp.
"Nhà họ hàng như , sớm hả ông Quách?" Thái độ Quý Vân Vân lập tức đổi, liên tục : "Mau đưa điện thoại cho em, thật là, thế thất lễ quá, nhiều năm như mà chúng gọi điện thoại liên hệ."
Họ hàng của trong phòng ban, giá trị qua , nếu ông Quách , cô còn tưởng là bà con nghèo gì đó cơ, nào ngờ là của phòng ban!
"Hay là thôi , gọi điện thoại cho nó, nó đều từ chối." Quách Đống Lương .
"Từ chối? Sao thế, chẳng lẽ giữa em các nút thắt nào giải quyết ?" Quý Vân Vân hỏi.
Quách Đống Lương liếc cô một cái, : "Đây là bởi vì em."
"Bởi vì em?" Quý Vân Vân nhíu mày: "ông Quách, là ý gì, em còn bao giờ gặp em trai , quan hệ hai các thì liên quan gì đến em?"
"Hiện giờ em thể đến vị trí đó, đều nhờ vợ của dùng quan hệ nhà nâng đỡ em lên, quan của cô với cả nhà em luôn , hiện giờ ly hôn với cô , cả nhà em đều lạnh nhạt với ." Quách Đống Lương xoa xoa mày, .
"Thì là như thế , khó trách nhiều năm mà liên lạc gì." Quý Vân Vân thế, ý định qua lập tức phai nhạt, hừ : "Cậu tới, em cũng chả mời , tưởng phòng ban thì ghê gớm chắc, cha nuôi của Tiểu Võ nhà cũng thế!"
"Tuy nhà họ Lý cực kỳ , nhưng em trai cũng kém, nếu em mặc kệ chuyện, lúc cũng chẳng cần kết giao với họ." Quách Đống Lương .
Quý Vân Vân liền hai nhà họ Quách thể năng lực thật, vì thế cô bực bội : "Lời của là ý gì, đang trách em đấy , Quách Đống Lương, rõ ràng cho em!"
"Em nghĩ thế, ý khi nào, bây giờ quan hệ với nhà họ Lý , cần quan hệ của thằng hai chúng cũng thể chỗ , chỉ thêm quan hệ cho mấy đứa con trai, nếu cũng chả nhớ tới em ." Quách Đống Lương .
"Hừ, nhất là như , em cho , nếu dám ghét bỏ con em, thế thì sớm , con em sẽ dọn ngoài, đỡ ở mặt gai mắt !" Quý Vân Vân lạnh lùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-khue-tu-xuyen-qua-lam-ruong-nuoi-con/chuong-488.html.]
hiện giờ Quách Đống Lương nào dám tức giận với cô , liên tục : "Được , sai , thật sự ý đó, em xem từ hồi nào tới giờ liên lạc gì với em hai ? Không chứ gì?"
"Nếu tới thì chúng hoan nghênh, nhiệt tình đợi, khiến cảm thấy như ở nhà, nhưng nếu tới, khinh thường , em cũng đón tiếp, đừng em nể mặt ông Quách , em sẵn sàng nể mặt nhưng em khiến mấy đứa con trai mất mặt, chúng nó để ai chà đạp!" Quý Vân Vân hừ lạnh .
Dưới sự xin liên tiếp của ông Quách, lúc Quý Vân Vân mới coi như hết giận, ông Quách cũng tiếp tục rối rắm chuyện nữa.
Ngủ trưa một giấc dậy, Quý Vân Vân ở nhà.
"Bà chủ ?" Ông Quách hỏi bảo mẫu.
"Bà chủ ngoài dạo phố ." Bảo Mẫu trả lời.
"Sao ngoài dạo phố, ba ngày thì hết hai ngày, ngày nào cũng chạy ngoài!" Quách Đống Lương nhíu mày .
"Cha ơi." Lúc , Quách Hạo chạy tới.
Sắc mặt Quách Đống Lương lập tức dịu , bế thằng bé lên : "Hôm nay Hạo Hạo ngoan ?"
"Hạo Hạo ngoan lắm, Hạo Hạo trông em trai." Quách Hạo .
Mặc dù còn nhỏ nhưng thằng bé chuyện cực kỳ lanh lợi, hơn nữa biểu đạt cũng rõ ràng.
"Ngoan lắm." ông Quách , đó ôm thằng bé phòng cách vách, Quách Võ đang chơi, một bảo mẫu khác dỗ thằng nhóc.
Ba cha con tận hưởng niềm vui bên gia đình, thời gian nhàn rỗi hiếm hoi.
Bên ngoài, Quý Vân Vân đang chiến đấu kịch liệt với Lý Thiên Thắng xe.
Sau khi tất cả gió êm sóng lặng, Quý Vân Vân liền đẩy Lý Thiên Thắng , vẻ mặt Lý Thiên Thắng nhàn nhã, : "Sao thế, nãy còn ôm chặt , bây giờ dùng xong là ném ?"
"Lý Thiên Thắng, cảm thấy chúng thể cứ tiếp tục thế nữa." Sau khi Quý Vân Vân sửa sang quần áo xong, như .
"Không thể tiếp tục như ? Như là như thế nào nhỉ, là chị sớm là phụ nữ của , là chị sinh con cho thế." Lý Thiên Thắng .
"Lý Thiên Thắng, nghiêm túc chút, thật với đấy!" Quý Vân Vân : "Lần bỏ qua, cũng khống chế , cũng trách nhiệm, nhưng mà !"
"Vân Vân, trải nghiệm chơi xe thế đúng là đáng nhớ vô cùng, cũng chỉ chị mới thể nghĩ cách ." Lý Thiên Thắng tủm tỉm .
" chuyện với đấy, !" Quý Vân Vân vẻ hổ buồn bực, .
"Nghe , nhưng ông Quách già , bình thường còn ăn uống thả cửa, cơ thể sớm , chị như thế, theo ông thì cảm giác gì đáng ? Chẳng giúp chị thoát khỏi cô đơn , phụ nữ các chị cũng nhu cầu mà, thế chẳng vặn , hơn nữa..." Lý Thiên Thắng mỉm .
"Hơn nữa cái gì?" Quý Vân Vân với vẻ mặt tức giận, .
"Hơn nữa chị sinh cả con trai cho , chị còn nghĩ nhiều gì?" Lý Thiên Thắng .