Quách Húc Văn cảnh sát, khi cảnh sát hồn, khai bộ chuyện thế nào để g.i.ế.c Quách Húc Võ năm đó.
Nghe thành thật như , đều bất ngờ.
Chuyện qua ba bốn năm, cảnh sát rõ vì bây giờ Quách Húc Văn và Tô Lệ Phân bày tỏ tội .
Cảnh sát liền mở lời hỏi tại họ đột nhiên tự thú.
Quách Húc Văn gì.
Tô Lệ Phân cứ lóc là bà sai, lẽ báo cảnh sát sớm hơn.
Xét thấy cả hai đều thừa nhận, sự việc là thật, cảnh sát đương nhiên điều tra tiếp, nhưng thể điều tra rõ trong chốc lát.
Thấy cảnh sát ở đây điều tra, Tương Ly, Hạ Tân và Ngô Đại Sư ba liền lặng lẽ rời .
Lúc rời khỏi bệnh viện, Hạ Tân vẫn còn thắc mắc: "Quách Húc Văn thừa nhận lầm của , tại khi cảnh sát hỏi nhận tội dễ dàng như ?"
Tương Ly gì.
Ngô Đại Sư vẻ mặt tỏ vẻ hiểu rõ, : "Chuyện còn đơn giản , tự thú sẽ xử lý nhẹ, chắc chắn là giảm nhẹ tội, tù ít hơn thôi!"
Hạ Tân nghi ngờ nhíu mày, là như ?
Cậu luôn cảm thấy hình như ...
Lúc Quách Húc Võ rời , Quách Húc Văn thậm chí dám một cái.
thấy khi Quách Húc Võ rời , Quách Húc Văn hề thở phào nhẹ nhõm, ngược siết chặt hai tay, tránh ánh mắt của .
Hạ Tân luôn cảm thấy Quách Húc Văn lẽ hối hận.
ai rốt cuộc nghĩ gì.
Vài liền trở về Kiêu Dương Quán .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-1000-qua-tang.html.]
Vừa bước Kiêu Dương Quán, Tương Ly liền thấy Phó Nhị đang ở cửa Chính Điện, mặt còn đặt vài thùng carton, dường như đang kiểm kê thứ gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Nhị đầu , thấy Tương Ly và những khác liền gọi: "Lão tổ tông, các vị về , kịp lúc, quà tặng của Tần đến, xem thử?"
Tương Ly nhấc chân bước tới, tò mò trong: "Đây là những gì?"
Bên trong vài cái thùng đặt đầy ắp, giống như một hộp báu vật, cái gì cũng .
Phó Nhị giới thiệu: "Hai thùng là đồ ăn ngon, đều là bào ngư, yến sào các loại đồ như , còn vận chuyển bằng đường hàng từ nước ngoài về, khá nhiều tiền đấy."
Tương Ly tức thì tinh thần, lật xem hỏi: "Ngon ?"
Phó Nhị : "Những thứ cũng ăn bao giờ, ."
Nói xong, ông liền Hạ Tân.
Hạ Tân gãi đầu: " cũng ăn bao giờ... bào ngư và yến sào đắt, chắc là ngon nhỉ?"
Ngô Đại Sư thì : "Không gì ngon đặc biệt, mùi vị đặc biệt, bình thường thôi, nhưng giá trị cao, giá trị dinh dưỡng cũng , cũng coi như là đồ ."
Ngô Đại Sư giống Hạ Tân luôn túng thiếu, ông cũng coi là một trong những đại sư nổi tiếng tự vận động ở thành phố F, kiếm ít tiền, tất nhiên từng ăn bào ngư vi cá.
Nghe đ.á.n.h giá của ông , Tương Ly liền mất hứng: "Không vị , thì ngon."
Hạ Tân : "Có thể nấu mà, lão tổ tông nếu ăn, con học cách , tối cho lão tổ tông nếm thử."
Tương Ly gật đầu: "Cũng ." Sau đó, cô vỗ vỗ thùng bên cạnh: "Bên trong là gì?"
"Ồ, bên trong là một đống máy chơi game và phần mềm trò chơi." Phó Nhị giới thiệu: "Người mang đồ đến , là Tần đặc biệt dặn dò họ chuẩn , hình như là thấy lão tổ tông thích chơi game hơn, mua hết các phần mềm trò chơi nổi tiếng thị trường, gom cả một thùng lớn như , giá cả hình như cũng khá đắt."
Tương Ly chớp chớp mắt: "Game?"
Thứ cô thích!
Tương Ly lật xem thùng, lấy một máy chơi game mới nhất từ bên trong, hai mắt sáng rực nghịch lên.