Tương Ly bên giường, tiện tay lật bản đồ xếp chồng bên cạnh, : “Chuyện xảy cũng khá đột ngột, cũng ngờ.”
Phó Thời Diên thở dài, khá hờn dỗi: “Hôm nay , ngày mai còn gặp cơ mà?”
Tương Ly bật : “Việc đột xuất mà, Phó Tổng, đừng chấp nhặt với nữa. Đợi về, sẽ mời ăn cơm.”
Phó Thời Diên nhân tiện hỏi: “Vậy Ly Ly khi nào về?”
Tương Ly dừng một chút: “Có thể mất hai hoặc ba ngày, sẽ cố gắng sớm về sớm.”
Phó Thời Diên dường như nhận đây là việc thể đổi, quấn quýt nhiều, liền : “Khi về, nhắn cho một tin, sẽ đến đón em.”
Tương Ly ừm một tiếng, hai mới kết thúc trò chuyện.
Đặt điện thoại xuống, Tương Ly bản đồ, nhưng hầu như ngủ suốt đêm.
...
Sáng hôm , hơn bảy giờ, Tương Ly và Hạ Tân mặt máy bay.
Hai hạ cánh xuống thành phố J là mười giờ trưa.
Vừa bước khỏi cổng, Tương Ly và Hạ Tân thấy một giọng quen thuộc vang lên.
“Quán chủ, Sư phụ Hạ Tân, bên , bên !”
Tương Ly và Hạ Tân theo hướng giọng , thấy Vi Thanh Nhiên đang cách đó xa, ngừng vẫy tay về phía họ.
Tương Ly và Hạ Tân bước tới.
“Chị Thanh Nhiên, chị tự đến đón ?” Hạ Tân mặt Vi Thanh Nhiên, căng thẳng xung quanh, hạ giọng: “Không sợ fan nhận ?”
Vi Thanh Nhiên đeo kính râm và khẩu trang cỡ lớn, , cô chỉ chiếc mũ đầu : “Với bộ trang của , fan mà nhận ? Hơn nữa, fan đều nghĩ đang phim ở thành phố B, chắc chắn sẽ nghĩ xuất hiện ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-1083-khoi-hanh-di-thanh-pho-j.html.]
Hơn nữa, nếu cô đích đến, cô cảm thấy yên tâm.
Hạ Tân quanh, thấy đúng là ai chú ý đến họ, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy chúng thôi, đừng để phát hiện.” Hạ Tân mang tâm lý của một fan hâm mộ nhỏ, lo lắng đủ điều.
Vi Thanh Nhiên một chút, dẫn họ ngoài, : “Quán chủ, xe đang ở bên ngoài, cô Tống đang đợi chúng trong xe.”
“Cô Tống cũng đến ?” Hạ Tân ngạc nhiên.
Vi Thanh Nhiên trầm giọng gật đầu: “Chuyện của Tiểu Cầu Vồng... cô Tống lo lắng, yên tâm, nên cùng .”
Tương Ly hỏi: “Tiểu Cầu Vồng hiện đang ở ?”
“Vẫn ở bệnh viện.” Vi Thanh Nhiên trả lời: “Tuy nhiên, tình trạng của Tiểu Cầu Vồng hiện tại khá định. Sau khi nối xương chân xong, dường như còn ảnh hưởng gì nữa. Tối qua gặp cô Tống, bé còn ngoan ngoãn chuyện với cô , bảo cô đừng lo lắng đừng buồn, vẻ như chuyện gì.”
Vi Thanh Nhiên , thăm dò sắc mặt Tương Ly. Tối qua cô tận mắt thấy Tiểu Cầu Vồng, khỏi nghi ngờ liệu Tương Ly thật sự đoán nhầm .
Chỉ là thương gãy xương chân, để dưỡng thương, Tiểu Cầu Vồng ở bệnh viện một thời gian, tạm thời thể rời . Ở một nơi như bệnh viện, thể xảy chuyện gì chứ?
Trong lòng Vi Thanh Nhiên chút hoài nghi.
Tương Ly suy nghĩ của Vi Thanh Nhiên, thản nhiên : “Đến bệnh viện .”
Vi Thanh Nhiên gật đầu: “Vâng, chúng cũng nghĩ như . Quán chủ, mời lối .”
Vi Thanh Nhiên dấu mời, dẫn Tương Ly và Hạ Tân cùng đến bãi đậu xe.
Chiếc xe chuyên dụng của Tống Văn Quân đang đợi họ ở bãi đậu xe.
Vài bước lên xe, liền thấy Tống Văn Quân đang ở hàng ghế cuối.
Tống Văn Quân đó, hai tay nắm chặt, vẻ mặt lo lắng hoang mang, đang nghĩ gì, lông mày nhíu chặt, hề giãn chút nào.