Khinh Việt lúc bước tới chỗ Tương Ly: “Quán chủ quá lời .”
Tương Ly nhướng mày, hỏi ngược : “ khen ?”
Khinh Việt: “???”
Anh mỉm Tương Ly.
Tương Ly chậc một tiếng, : “ chỉ phổ cập kiến thức cơ bản về yêu tộc cho hai họ thôi. Cậu trấn áp con hồ yêu là chuyện đương nhiên. Nếu ngay cả con hồ yêu tới trăm năm tu vi mà cũng hàng phục , thì nên về lò luyện đan mà luyện .”
Khinh Việt , giận mà : “Quán chủ đúng là nể nang gì cả. Dù cũng coi như giúp Quán chủ một tay, Quán chủ thể khen một câu?”
Tương Ly khẽ : “Xin nha, khen khác. Ngoài , hình như còn nợ một mạng đúng ?”
Khinh Việt hiểu ngay cô ám chỉ xảy chuyện ở Ngọc Sơn, gật đầu: “ , là nợ Quán chủ một nhân tình.”
Tương Ly ừm hứ một tiếng, đôi co với Khinh Việt nữa. Cô đầu con hồ ly đỏ đang rên rỉ đất, bước tới.
Đi đến mặt nó, nụ mặt Tương Ly biến mất .
Khinh Việt cũng theo, với giọng hàm ý: “Con hồ ly đỏ tu luyện tới trăm năm, nhưng thể hóa hình , yêu lực mạnh mẽ như , chắc chắn là gặp cơ duyên.”
Tương Ly ẩn ý trong lời Khinh Việt. Cô chằm chằm con hồ ly đỏ, ánh mắt lạnh.
Cô hiểu rõ, lời Khinh Việt lý.
Không chỉ thế… cô còn cảm nhận sức mạnh thuộc về chính trong cơ thể con hồ ly đỏ.
Tương Ly nghĩ , đưa tay đặt lên nó, dùng linh lực dò xét cẩn thận.
một hồi dò xét, cô tìm thấy Linh Cốt thuộc về nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-1122-toi-da-khen-cau-sao.html.]
Chỉ một luồng linh khí cùng nguồn gốc với cô, vẫn đang luẩn quẩn trong cơ thể hồ ly đỏ.
Tương Ly thu tay về, lạnh nhạt nó, trực tiếp hỏi: “Hồ ly nhà ngươi, cơ duyên thì nên tu luyện cho . Tại chạy đến giữa loài , giúp cô hãm hại khác?”
Hồ ly đỏ ngước đôi mắt cụp xuống Tương Ly, đương nhiên hiểu rõ “cô ” trong lời Tương Ly là chỉ Tô T.ử Đồng.
Nó khẽ ư ử một tiếng, trả lời.
Tương Ly mất kiên nhẫn: “Ta nhiều nhẫn nại để chơi với ngươi. Nhờ chút duyên phận giữa ngươi và , nếu trả lời cho , sẽ g.i.ế.c ngươi. Nếu chọc giận , ngươi sẽ may mắn như bây giờ .”
Trong ánh mắt hồ ly đỏ hiện lên vẻ cam lòng và khinh thường, như thể để Tương Ly mắt.
Tương Ly ngờ một con hồ ly xem thường.
Cô bật lạnh, lòng bàn tay ấn xuống.
Hồ ly đỏ lập tức cảm thấy thứ gì đó đè nặng lên , tiếp theo một lực hút mạnh mẽ tước đoạt linh lực khỏi cơ thể nó từng chút một.
Hồ ly đỏ run rẩy dữ dội, phát tiếng kêu đau đớn.
Một giây , nó rít lên gắng gượng . Giọng thô ráp vì từng tiếng nhiều, nhưng vẫn rõ.
“Tô… Tô T.ử Đồng là ân nhân của … đến để báo ơn…”
Tương Ly , khẽ nhấc tay, linh lực trong lòng bàn tay lập tức ngừng . Cô hỏi, sắc mặt biểu cảm: “Cô ơn gì với ngươi? Một cô bé bình thường như cô thì thể ân tình gì với ngươi?”
Hồ ly đỏ khó khăn đầu, Tô T.ử Đồng bên trong qua cửa kính lớn, khàn giọng : “Cô cứu …”
Tương Ly nhướng mày, chờ đợi nó giải thích tiếp.
Hồ ly đỏ rạp đất, thở càng lúc càng yếu. Nó kể rằng, vốn dĩ nó chỉ là một con hồ ly nhỏ trong núi Tấn, tình cờ tìm thấy một Phúc Địa Động Thiên và nhận cơ duyên. Chỉ là một hồ ly tới trăm năm tuổi, tu vi đột ngột tăng vọt, linh lực trào dâng khiến nó đau đớn đến mức ngất xỉu.