Tương Ly nhướng mày:
“Giá cả.”
Tuân Thiên Hải mơ hồ và sững sờ một lát nghi hoặc :
“Chẳng lẽ tám mươi vạn ?”
Anh nhớ là tám mươi vạn mà. Vì chuyện còn từng đưa cho Tương Ly hai tám mươi vạn. Đau lòng c.h.ế.t .
Giá tuyệt đối thể nhớ nhầm.
Tương Ly như khiến Tuân Thiên Hải chút nghi ngờ nhân sinh.
Anh vội vàng lật điện thoại và xem lịch sử chuyển khoản. Quả thật là tám mươi vạn.
Anh đang định thì Tương Ly bên mở lời:
“Trước đây là tám mươi vạn. Đó là giá bình thường đối với ngoài. chúng đều là đồng môn nên giá chắc chắn sẽ khác. Anh xem đúng Trưởng phòng Tuân.”
Tuân Thiên Hải nghẹn lời và đoán ý của Tương Ly nên thăm dò:
“Vậy cần bao nhiêu tiền?”
“Đã là đồng môn thì cũng tăng gấp đôi chứ.” Tương Ly nhẹ. “Một trăm sáu mươi vạn thế nào.”
Tuân Thiên Hải suýt nữa nước bọt của sặc c.h.ế.t.
“Mộ… một trăm sáu mươi vạn!!”
Đừng Tuân Thiên Hải. Ngay cả Hạ Tân và Phó Nhị khi giá cũng khỏi dừng tay và kinh hoàng Tương Ly.
Là kinh hoàng thật sự.
Họ ngờ Tương Ly dám hét giá cao như .
Một trăm sáu mươi vạn đó. Ở một nơi nhỏ thể trực tiếp mua một căn nhà .
“Không chứ Quán chủ thật ?” Tuân Thiên Hải hít một khí lạnh và nuốt nước bọt xuống mới tìm giọng . “Quán chủ Chu Minh vì nóng vội nên đắc tội với nhưng chúng cũng thể lấy giá cao như chứ.”
Tương Ly Tuân Thiên Hải đột nhiên dừng một chút nhẹ:
“Trưởng phòng Tuân thừa cơ đ.â.m thêm một nhát chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-642-lao-to-tong-noi-dong-mon-phai-them-tien.html.]
Tuân Thiên Hải kịp thì Tương Ly tiếp:
“Vậy đúng . là thích thừa cơ đ.â.m thêm một nhát. Việc như gửi than trong tuyết hợp với phàm như . Người phàm như chỉ thích lúc khác đau khổ thì đạp thêm một cái.”
Tuân Thiên Hải á khẩu nên lời.
Lời mà dám đều Tương Ly hết . Anh còn gì nữa.
Tuân Thiên Hải khúm núm sờ mũi gượng một tiếng và ôm giọng thương lượng:
“Quán chủ thể giảm giá một chút ?”
Một trăm sáu mươi vạn thật sự tiền nhỏ. Anh Trưởng phòng ở Cục Quản lý Dị Thường mỗi năm xử lý bao nhiêu vụ án nguy hiểm bất thường và ngày nào cũng bận rộn c.h.ế.t sống . Một năm chỉ kiếm một nửa.
Nhiều tiền như … đừng Chu Minh ngay cả cũng đau lòng.
Tương Ly đổi tư thế và lạnh lùng vô tình:
“Không . Chỉ giá thôi. Một trăm sáu mươi vạn. Nếu các đồng ý thì sẽ . Không đồng ý thì xin Chu Minh tự cầu đa phúc. Dù là tự tìm cái c.h.ế.t. Là đồng môn nhắc nhở . Hắn c.h.ế.t cũng là mệnh như liên quan đến .”
Một bụng lời của Tuân Thiên Hải còn kịp Tương Ly chặn .
Anh vốn cứu một mạng hơn xây bảy tầng phù đồ vì tình đồng môn mà giảm giá… nhưng kịp thì Tương Ly tự hết và còn tự chê lạnh lùng vô tình.
Tuân Thiên Hải còn thể gì.
Anh sờ cái đầu đang tê dại do dự :
“… hỏi …”
Dù Chu Minh tự bỏ tiền cũng tiện quyết định ngay.
Tương Ly thì ngáp một cái và lười biếng :
“Được hỏi sớm . nhiều thời gian để chờ tin của các .”
Tuân Thiên Hải chỉ đành :
“Được hỏi ngay.”
Tương Ly gì nữa và đưa điện thoại cho Hạ Tân.
Hạ Tân đáp ánh mắt cô, hiểu ý tắt điện thoại.