Nhìn Tương Ly, Nại Lan cấu ngón tay , đôi lông mày liễu mỏng manh nhíu chặt, rõ ràng đang do dự.
Tương Ly nhẹ giọng : "Nếu cô thì thôi, cần miễn cưỡng bản ."
Nại Lan c.ắ.n môi, một lát : " gặp họ một ..."
Giọng của Nại Lan nhỏ, dịu dàng, mang theo một chút âm điệu, giống ngôn ngữ mềm mại của Ngô Việt, như thể mỗi câu đều đang nũng.
Tương Ly : "Nếu cô thật lòng gặp họ, sẽ đưa cô đến ngay."
Nại Lan chậm rãi gật đầu, vẫn kiên quyết gặp vợ chồng trưởng thôn một .
Tương Ly thêm gì nữa, đưa Nại Lan đến phòng thẩm vấn, theo cách cũ, cho Nại Lan gặp vợ chồng trưởng thôn.
Vợ chồng trưởng thôn thấy Nại Lan đột nhiên xuất hiện mặt, đều chút kích động. Hai vụt một cái dậy khỏi ghế, động tác quá mạnh, thậm chí đổ cả bàn ghế xuống đất.
Họ Nại Lan, hối hận áy náy kích động, cảm xúc phức tạp.
Nhất thời, thể hết cảm xúc thành lời.
Nại Lan họ, cũng im lặng.
Cô vặn góc áo , căng thẳng bất an.
cuối cùng phá vỡ sự im lặng là cô .
"Bác trai, bác gái!"
Nại Lan gọi một tiếng, vợ trưởng thôn lập tức nước mắt vỡ òa.
"Lan Lan , là bác gái với con, lẽ bác gái nên báo cảnh sát, nên báo cảnh sát mới !"
Vợ trưởng thôn đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, sắc mặt lập tức đỏ bừng, như thể sắp ngất .
Trưởng thôn cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Nại Lan thêm gì.
Một lúc , cổ họng trưởng thôn động đậy vài cái, : "Những c.h.ế.t trong nhà chúng , đều là Lan Lan... con g.i.ế.c ?"
Sắc mặt Nại Lan càng thêm trong suốt, nhưng cô vẫn chậm rãi gật đầu.
Cô nắm chặt góc áo hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-hanh-trinh-tra-no/chuong-935-deu-la-bao-ung.html.]
Trưởng thôn tự gật đầu: "G.i.ế.c lắm, g.i.ế.c lắm, báo ứng, đều là báo ứng..."
Nại Lan kinh ngạc trưởng thôn.
Không ngờ rằng trưởng thôn như .
Trưởng thôn cô , nước mắt giàn giụa: "Là chúng với con, Lan Lan, đều là của chúng . Con cứ g.i.ế.c chúng , là chúng đáng đời, chúng tuyệt đối trách con."
Nại Lan run lên, lắc đầu kịch liệt, nghẹn ngào: "Không, trách hai ... trách hai ..."
Ngay từ đầu, cô hề hận vợ chồng trưởng thôn.
Người thực sự đẩy cô tuyệt vọng chính là trai ruột và cha ruột của cô .
Cô hiểu tại của từ bỏ .
Nếu cha và trai, cũng như bác trai bác gái chuyện gì xảy đêm đó, thì khi họ chuyện quá muộn .
Ngay cả đó, tiền đề đó, họ cho rằng con gái c.h.ế.t, vì một c.h.ế.t mà liên lụy cả gia đình và chọn im lặng.
Cô cũng sẽ hận đến thế.
Điều cô hận là thấy c.h.ế.t mà cứu.
Hận là sự nhục nhã và tổn thương do thấy c.h.ế.t mà cứu gây .
Có lẽ từ lúc đầu, cô cũng chút oán trách bác trai bác gái vì họ báo cảnh sát.
cô nhanh chóng nghĩ thông suốt. Gia đình họ thật sự quá nghèo, hai mươi vạn là một ngọn núi lớn bao giờ vượt qua .
Vợ chồng trưởng thôn cũng thể vì cô mà đưa tất cả em con cháu tù.
Cô hiểu sự lựa chọn của vợ chồng trưởng thôn, nên sớm buông bỏ.
Nếu , cô cũng sẽ đến gặp họ cuối .
"Thật sự đều là của chúng , con g.i.ế.c chúng ..." Trưởng thôn , mắt càng đỏ hơn. "Cứ coi như chúng chuộc tội với con..."
Vợ trưởng thôn ngừng gật đầu, bà thành tiếng, chỉ thể dùng cách gật đầu để bày tỏ sự đồng tình.
Nại Lan họ, nhưng lắc đầu.