"Con!" Bố Nguyễn tức giận đến nghẹn họng.
Mẹ Nguyễn vội vàng rót cho ông một chén : "Sao nóng giận như ? Cũng sợ ảnh hưởng sức khỏe, mau uống ngụm nước."
Bà đầu về phía Giang Hoài Tuyết, vui : "Hoài Tuyết, xin bố con , con thể chuyện như ? Mạn Mạn từ nhỏ đến lớn từng chuyện với bố như ."
Bố Nguyễn mặt mày âm trầm : "Không cần, thấy nhà họ Nguyễn chúng quản cô ."
"Vừa , cô còn một hôn ước." Bố Nguyễn với Giang Hoài Tuyết: "Để phòng ngừa cô chuyện gì xa, mất mặt nhà họ Nguyễn chúng , chi bằng sớm ngày sắp xếp đính hôn cho cô."
Vẻ mặt Nguyễn dịu xuống, cũng : "Hôn ước là khi con còn trong bụng định . Bây giờ con cũng trưởng thành , kết hôn thì thể đính hôn . Gia đình đối phương địa vị cao, còn hơn nhà chúng nhiều, tính cũng là nhà họ Nguyễn trèo cao, con cần lo lắng sẽ thiệt thòi."
Bố Nguyễn nửa thật nửa giả lật xem lịch: "Ngày mai sẽ chào hỏi nhà họ Tạ, sớm ngày chốt chuyện đính hôn, cũng để cô bớt rong chơi."
Mẹ Nguyễn dịu dàng : "Nhanh như ? Con gái mới về mấy ngày, em còn quan tâm đến con bé bao nhiêu."
"Nhanh cái gì mà nhanh!" Bố Nguyễn quát lớn một tiếng, liếc mắt Giang Hoài Tuyết, giọng điệu mỉa mai: "Uổng công tốn một khoản tiền lớn, vất vả lắm mới tìm trường đại học cho nó, để nó học. Nó thì , tối muộn còn chơi với bạn nam, về nhà vài câu cãi , ở nhà còn sẽ gây chuyện gì nữa."
Hai một kẻ đóng vai ác một đóng vai thiện, trong nháy mắt quyết định chuyện.
Giang Hoài Tuyết ngoài quan sát bộ quá trình, khỏi dở dở .
Nếu bây giờ Giang Hoài Tuyết còn vở kịch của bốmẹ Nguyễn là vì ai mà diễn, thì cô cũng sống uổng hai kiếp .
Nhớ đàn ông vẻ ngoài tuấn tú, xanh xao mà tối nay cô thấy ở bệnh viện, cô chút thích thú nghĩ, nắm quyền của Tạ thị một cặp vợ chồng nhà giàu bình thường ghét bỏ, cũng thật thú vị.
Với địa vị của Tạ thị, cho dù Tạ Trọng Diên c.h.ế.t , cũng nhiều gả cho bài vị của .
Bố Nguyễn dành cơ hội trèo cao cho Nguyễn Như Mạn mà cho cô, nhất định vấn đề.
Là nguyên nhân gì đây?
Giang Hoài Tuyết nghĩ đến vận đào hoa thoang thoảng trong ánh mắt Nguyễn Như Mạn, liên tưởng đến việc Nhiếp Dự phàn nàn với cô rằng một nhánh của nhà họ Tạ đang đặc biệt rục rịch, liền đoán đại khái.
Nhà họ Nguyễn bụng khó lường, cảm thấy Tạ Trọng Diên chắc chắn sẽ chết, chi thứ hi vọng lên nắm quyền, gả Nguyễn Như Mạn qua đó, lo lắng việc biến cố, nhà họ Tạ còn hậu chiêu, nên dứt khoát thực hiện hôn ước từ bé của cô với Tạ Trọng Diên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-18.html.]
Như , bất kể nhà họ Tạ rơi tay ai, bọn họ cũng thiệt, chỉ là hơn kém ở chỗ nào mà thôi.
Chỉ điều dáng vẻ của họ, phần lớn là coi cô như quân cờ bỏ .
Khóe môi Giang Hoài Tuyết cong lên, mang theo một chút ý mỉa mai.
Cô cắt ngang cuộc đối thoại của bố Nguyễn: " , bàn bạc xong thì cho ."
Phòng khách im lặng, bố Nguyễn , ngờ cô hỏi gì về hôn ước, ngầm đồng ý để họ sắp xếp.
Họ chuẩn đủ cách để đối phó với cô, lúc xem đều dùng .
"Không còn việc gì nữa thì ngủ." Giang Hoài Tuyết về phía cầu thang, đột nhiên đầu : "À đúng , gần đây đang "Thượng Thư", thấy một câu, chia sẻ với ."
""Làm việc thiện, tâm an nhàn ngày càng , việc gian, tâm mệt mỏi ngày càng kém" thú vị ?"
Cô hỏi như bình thường, nhưng căn bản cần ai trả lời, xong liền thẳng về phòng.
Bố Nguyễn cô những lời cao siêu cũng hiểu, ngược cảm thấy cô con gái ruột thật khác .
Mẹ Nguyễn còn thở dài : " là lớn lên ở miền núi, thể so với Mạn Mạn."
Quản gia lúc nãy cảm thấy bầu khí đúng nên lui ngoài ở cửa, thấy những lời Giang Hoài Tuyết lúc rời , dựa ngữ cảnh và phát âm tìm kiếm sơ qua mạng.
Ông Nguyễn thở dài, giải thích cho câu của Giang Hoài Tuyết màn hình điện thoại, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
"Làm việc thiện, tâm an nhàn ngày càng , việc gian, tâm mệt mỏi ngày càng kém" ý là việc thiện tâm an nhàn, việc ngày càng thuận lợi, việc gian dối trá, mệt mỏi trong lòng, việc ngày càng khó khăn.
Đại tiểu thư điều gì ? Có nên nhắc nhở bố Nguyễn ?
Sau một hồi do dự, quản gia hâm nóng một cốc sữa, mang đến phòng Giang Hoài Tuyết.
Giang Hoài Tuyết đang bên cửa sổ ngoài, thấy tiếng gõ cửa, đầu , trực tiếp : "Vào ."