Chiều thứ sáu, khi kết thúc một buổi học, Giang Hoài Tuyết lên xe nhà Mễ Bình.
Mễ Bình than thở: “Ban đầu đề nghị ngoài ăn, nhưng bố nhất quyết ăn ở nhà, là nghĩ gì nữa.”
Giang Hoài Tuyết đang nhắn tin, cô thì chỉ đáp một tiếng “Ồ” điềm nhiên bảo: “Chắc là nhân tiện để xem phong thủy nhà đấy.”
“À?” Mễ Bình ngờ đến chuyện , bối rối: “Vậy… phiền quá ?”
Mễ Bình từng bước xã hội, gia đình nhà họ Mễ nuông chiều, nên suy nghĩ khá đơn giản, cứ tưởng bố mời Giang Hoài Tuyết đến ăn là để cảm ơn cô cứu Mễ n, nên vui vẻ mời cô đến. Giờ Giang Hoài Tuyết , cô cảm thấy gia đình rõ , phần ngại ngùng.
Giang Hoài Tuyết chẳng bận tâm: “Không phiền , thu phí mà, xem phong thủy là lấy tiền.”
Nhà họ Mễ sống trong một khu biệt thự nổi tiếng, cây xanh phủ mát, tựa lưng núi, nhà dòng nước chảy qua.
Xe chạy khu thì tốc độ giảm xuống, Giang Hoài Tuyết từ cửa sổ phía quan sát một lượt khen ngợi: “Khu đấy, giá nhà ở đây là bao nhiêu?”
Gần đây cô đang xem nhà, định mua một căn để đón Giang lão đầu về.
Mễ Bình gãi đầu: “ cũng rõ, bao giờ hỏi về giá cả.”
Xe đỗ cổng nhà họ Mễ, trong nhà đều đón. Mễ Ngạn tiến lên mở cửa xe, đúng lúc thấy hai trò chuyện.
“Hỏi gì ?”
Mễ Bình đáp: “Hoài Tuyết hỏi giá nhà ở khu , em bảo là em .”
Bố Mễ , vui vẻ với Giang Hoài Tuyết: “Đây là đại sư ? Mời đại sư nhà, đại sư tính mua nhà ? quen chủ đầu tư khu , thể giới thiệu cho đại sư.”
Mễ Bình: “…”
Cô phản đối: “Bố, bố hơn năm mươi , còn gọi Hoài Tuyết là đại sư, gọi thế già mất!”
Mẹ Mễ trách yêu: “Có gì , đại sư cứu trai con, chúng gọi đại sư là điều hiển nhiên, con cứ gọi theo cách của con, chúng cứ gọi theo cách của chúng .”
“Nghe như già mà.” Mễ Bình dậm chân, đầu hỏi trai: “Anh, thấy ?”
Cô thấy Mễ Ngạn đang ngẩn ngơ đó, trông lơ đễnh đang nghĩ gì.
Mễ Bình thấy lạ liền đưa tay vẫy vẫy mắt : “Anh, , tỉnh , đang nghĩ gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-huyen-hoc-xuyen-thanh-thien-kim-that-co-tai-san-hang-ty/chuong-24.html.]
Mễ Ngạn như bừng tỉnh, sắc mặt phần tự nhiên: “À… nghĩ đến công việc thôi.”
Mễ Bình nghi ngờ, bĩu môi: “Công việc, lúc nào cũng chỉ đến công việc, thể quan tâm em gái một chút ?”
Mễ Ngạn lén liếc bóng dáng yêu kiều phía , trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh rực rỡ khi cô bước xuống xe.
Anh lơ đễnh đáp lời: “Ừ ừ, quan tâm, em ăn gì cứ gọi bếp .”
Mễ Bình: “…”
Phía , Giang Hoài Tuyết đang trò chuyện với bố của Mễ Bình.
Cô nhẹ nhàng : “ và Mễ Bình là bạn học, hai bác cứ gọi là Hoài Tuyết là .”
Nghe cô , Mễ liền đổi cách xưng hô: “Hoài Tuyết.”
Bà mỉm, : “Gặp cháu là thấy quý ngay, thì đừng , hồi mang thai bác cứ tưởng tượng đến dáng vẻ của con gái , nghĩ là giống cháu mới đúng.”
Từ phía , Mễ Bình bực bội kêu lên: “Mẹ! Con thấy đó!”
Mẹ Mễ lườm cô một cái: “Chẳng lẽ con phục?”
Ánh mắt Mễ Bình lướt qua Giang Hoài Tuyết, im lặng một lúc, thở dài: “Vậy cứ xem như con thấy gì, ?”
Mọi đều bật , đôi mắt của Giang Hoài Tuyết cong cong lên.
Không khó để nhận , mối quan hệ trong gia đình họ Mễ hòa thuận, khí gia đình vui vẻ.
Trên đường phòng khách, bố Mễ giới thiệu phong cảnh dẫn Giang Hoài Tuyết , khi lên trong phòng khách mới mở lời: “Thật hôm nay chúng mời đại sư đến nhà còn một việc mấy dễ .”
Mẹ Mễ vội tiếp lời: “Không là vì chuyện gì khác, thật từ khi Tiểu Ngạn gặp chuyện, chúng cứ lo lắng mãi. Lần nhờ Hoài Tuyết dặn Mễ Bình, nên Tiểu Ngạn mới thoát nạn, nhưng chúng liệu xảy chuyện gì nữa .”
Bố Mễ khổ phụ họa: “Chủ yếu là nhờ đại sư xem qua, xem liệu nhà chúng ai còn vướng kiếp nạn nào , chuyện của Mễ Ngạn là mệnh là do phong thủy nhà chúng vấn đề, hoặc là nguyên nhân nào khác?”
Giang Hoài Tuyết đoán suy nghĩ của họ nên thấy bất ngờ, cô chủ động đề nghị: “Hay là chúng xem qua một vòng căn nhà nhé?”
Bố Mễ vui mừng, lập tức dậy dẫn đường.
Căn nhà của họ Mễ trang trí theo phong cách Trung Quốc, bài trí cẩn thận, màu sắc ấm áp, thể hiện sự chăm chút của chủ nhân.