Nam Lăng cọ cọ  vai Nam Nhiễm.
Làm nũng:
"Tỷ tỷ đừng giận nữa  ? Ít nhất đừng giận ."
Trong giọng  mang theo một chút kiêu kỳ.
     khó chịu, ngược  còn cảm thấy  đáng yêu.
Nam Nhiễm nhướng mày.
Khóe môi nàng cong lên một nụ .
Đôi mắt đen láy lướt qua Nam Lăng,  dời .
Nhìn về phía cây hoa đào .
Một lúc lâu .
Nam Nhiễm lên tiếng:
"Toàn là những thứ  chơi chán ."
Nam Lăng ngẩn , ngẩng đầu  nàng.
Nàng    ngờ Nam Nhiễm sẽ đột nhiên   một câu như .
Giọng  nhỏ nhẹ:
"Tỷ tỷ?"
Lời  của tỷ  ý gì?
Nam Nhiễm vươn tay.
Ấn  trán Nam Lăng, đẩy nàng  khỏi  .
Nam Lăng lùi  hai bước.
Bỗng nhiên nàng khẽ nhíu mày, đánh giá Nam Nhiễm từ  xuống .
Nam Lăng như suy tư điều gì:
"Tỷ tỷ,  khó chịu ?"
"Ta nên khó chịu ?"
Nam Lăng    sai.
Lập tức lắc đầu:
"Không, ."
Lúc , Nam Nhiễm   đến  cây hoa đào.
Vươn bàn tay mảnh khảnh, rắc một tiếng.
Bẻ gãy một cành hoa đào.
Rồi  ngậm trong miệng   ngoài.
Lần , cả Nam Lăng và thị nữ Tiểu Đào đều sững sờ tại chỗ.
Tiểu Đào là  kinh ngạc nhất.
Tiểu thư yêu cây hoa đào  đến mức nào, chỉ  nàng .
Ngày thường, đều  cho ai chạm .
Ngay cả hoa đào  cây  gió thổi rụng vài bông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-198-quyen-chu-that-ngao-kieu-3.html.]
Tiểu thư cũng   bên cạnh buồn bã một lúc lâu.
Bây giờ,  tự tay bẻ gãy một cành??
Tiểu Đào  khi hết ngạc nhiên, vội vàng hành lễ với Nam Lăng,  vội vàng đuổi theo.
Chỉ là tiểu thư  quá nhanh.
Đến khi nàng  khỏi cửa,  sớm  thấy bóng dáng tiểu thư  nữa.
Nói về Nam Nhiễm, nàng   hứng thú với nơi .
Thống Tử hết   đến  khác dạy cho ký chủ một  quy tắc của thế giới .
Hy vọng ký chủ  phá hỏng hết danh tiếng hiểu lễ nghĩa,  đại thể của nguyên .
Tòa nhà của nhà họ Nam ,  lớn.
Ngoài sân vẫn là sân.
Tòa nhà lớn   nhiều sân.
Còn  tiền viện, hậu viện, trung viện, vân vân.
Giống như một con búp bê Nga.
Không  cách nào, dù  cũng là đại gia tộc  một.
Đi lòng vòng.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Liền đến hậu viện.
Hậu viện trồng đầy một mảng lớn hoa đào.
Màu hồng phấn non nớt đó, nở rộ kiều diễm ướt át, từng mảng từng mảng   thấy điểm dừng, thật là vô cùng xinh .
"Tỷ tỷ, thì  tỷ ở đây ."
Lại là giọng của Nam Lăng.
Tiểu Đào  tìm  Nam Nhiễm, nhưng Nam Lăng  tìm .
Chỉ là  ,  lưng Nam Lăng còn  mấy  bạn.
Cả nam lẫn nữ, bốn   theo  Nam Lăng.
Mấy  đó khi  thấy Nam Nhiễm, phản ứng đầu tiên là che miệng  khẽ:
"Đây là ai , thì  là đại tiểu thư nhà họ Nam của chúng ."
"Tiểu thư nhà họ Nam từng một thời thịnh vượng  ai sánh bằng,   hôm nay còn   uy phong như xưa ."
Có  lạnh lùng châm chọc một câu:
"Chẳng qua chỉ là dựa  cha  mà thôi. Thật sự tưởng  là thiên tài trăm năm  một."
Mỗi  một câu,  phiên   móc.
Dường như  trút hết sự ghen tị với Nam Nhiễm trong mấy năm qua mới thôi.
Nam Lăng bước nhanh đến bên cạnh Nam Nhiễm,  một  nữa  mật níu lấy cánh tay Nam Nhiễm:
"Tỷ tỷ, tỷ đừng  bọn họ, tỷ chính là thiên tài của nhà họ Nam chúng ."
Vừa , nàng  quát lên với họ:
"Các ngươi đừng  nữa,  nữa tỷ tỷ sẽ  đó."
Bốn  còn  ngược  càng châm chọc lớn hơn:
"Tiểu Lăng, ngươi thật sự tưởng   cảm kích ngươi ?"