Lời xong, Đồ Tình bất giác chạm ánh mắt của Túc Bạch.
Không hiểu vì , nàng chỉ cảm thấy tim chỉ lạnh mà còn chút rờn rợn.
Nàng xong, vội vàng một câu:
“Ân công, đến khách điếm chờ .”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Nói , Đồ Tình liền chạy .
Còn về việc ân công ngủ cùng nàng , thôi thì cứ để đến khi ân công về khách điếm tính .
Đồ Tình khỏi.
Nam Nhiễm đầu thì phát hiện Túc Bạch từ lúc nào ngay lưng .
Trên mặt bất kỳ cảm xúc nào, toát vẻ lãnh đạm, lạnh lùng.
Bỗng nhiên, nàng cất giọng thờ ơ:
“Ngươi đối với ai cũng như ?”
Vừa , vươn tay nắm lấy cằm nàng.
Nam Nhiễm liếc .
Không hiểu , nàng cảm thấy dường như đang tức giận.
Cái tên hỉ nộ vô thường thế?
Vừa vẫn đang ?
Nàng thắc mắc:
“Hửm?”
Vừa , nàng lùi một bước.
Muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của .
Hành động của nàng, dường như chọc giận .
Trong nháy mắt, nàng ấn hai tay, đè lên tường.
Mi mắt rũ xuống, đôi mắt đen láy lướt qua bông hoa màu đen xương quai xanh của nàng.
Đôi môi mỏng lạnh, khẽ động.
Thốt ba chữ:
“Không an phận.”
Mi mắt nàng khẽ động, đôi môi đỏ bĩu :
“Ta cũng thấy đó.”
Cái tên Dạ Minh Châu , đúng là quá an phận.
Đôi môi hồng nhuận của nàng chậm rãi thốt lên:
“Đậu Phộng.”
Quả cầu đen nhỏ vốn biến mất trong đêm tối, vèo một tiếng liền xuất hiện mắt Nam Nhiễm.
Nàng hất cằm.
“Trói .”
Giọng dứt, quả cầu đen nhỏ tức khắc biến thành một sợi xích sắt đen như mực.
Trong một giây quấn lấy Túc Bạch, trói chặt mặt Nam Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dai-lao-lai-muon-noi-dien-roi/chuong-367-kieu-hoa-cung-ma-ton-30.html.]
Túc Bạch sợi xích sắt màu đen , Nam Nhiễm.
Vẻ thích thú trong mắt càng lớn hơn.
Thậm chí, chuyện dường như cũng quên mất.
Nam Nhiễm nắm lấy một đầu dây xích.
Kéo về phía .
Túc Bạch bước về phía nàng một bước.
Nàng , thờ ơ một câu:
“Nghe lời, lẽ sẽ thả ngươi .”
Nam Nhiễm là chủ động, nhưng lẽ vì dáng nàng quá gầy yếu nhỏ nhắn.
Phía là bức tường, phía là Túc Bạch.
Nàng ở giữa, trông giống như bắt.
Túc Bạch cúi đầu, trán chạm trán nàng.
Nhìn dáng vẻ của nàng, ánh trăng, vô cùng.
Khóe môi vẽ một đường cong cực nhạt.
Cúi đầu liền ngậm lấy môi nàng.
Trong đầu, những hình ảnh trong sơn động, giường băng lượt hiện về.
Dáng vẻ , dáng vẻ khi , thật , thật yếu ớt.
Thật sự , nàng .
Không vì ý nghĩ , Túc Bạch hôn càng thêm dùng sức.
Khác với do độc tính phát tác.
Nàng thật sự là, quá hấp dẫn .
Thống Tử một loạt thao tác của Dạ Minh Châu.
Vừa tặc lưỡi.
Đã ký chủ trói , mà còn thể ở đó tình ý .
Giây còn đang tức giận ?
Sao đổi sắc mặt nhanh hơn cả ký chủ ??
Nửa canh giờ .
Trên phố xá của thành Cổ Tương.
Người đông, những gánh hàng rong ban ngày , đến tối đều xuất hiện.
Tiếng rao hàng vang vọng khắp con đường.
Chỉ là những món hàng ở đây là điểm tâm, đồ ăn vặt trang sức nhỏ.
Mà là một loại đan dược và vũ khí phòng .
Những gánh hàng rong như thế chỉ bán những món đồ cấp thấp, giá rẻ.
Giữa dòng qua , hai đặc biệt nổi bật.
Một nam một nữ.
Nữ tử đeo một chiếc mặt nạ, mặc bạch y.